Được coi là một trong những hoạt động trọng đại của phái Thương khung, vậy nên tất cả các đệ tử của môn phái đều có mặt tại trận so tài võ thuật hôm nay, nhưng mà, tất cả mọi người đều không nghĩ tới đại sư tỷ sẽ thua Hoa Dạ Ngữ, thậm chí còn bị đánh chật vật đến nỗi rơi xuống võ đài.
Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, Phó Bạch Chỉ cau mày ngồi dưới đất, nhìn mọi người nhìn mình với ánh mắt hoài nghi và không thể tin được, rồi lại nhìn tới Hoa Dạ Ngữ vẻ mặt lo lắng nhìn mình, cứng ngắc đứng lên.
"Sư phụ, đệ tử thân thể không khỏe.
Võ công của Tiểu sư muội tiến bộ rất nhiều, ta thua tâm phục khẩu phục." Bỏ xuống những lời này, Phó Bạch Chỉ liền cúi đầu rời khỏi.
Thấy bước chân nàng vội vả, Hoa Dạ Ngữ bất chấp Lục Uyên muốn nói gì, vội vàng xuống võ đài đuổi theo, một mạch sợ hãi đi theo sau lưng Phó Bạch Chỉ.
"Sư tỷ...!Xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi bỗng nhiên lại đạp hụt, cho nên thu hồi chưởng cuối cùng, ngươi ngã có đau không..."
"Ngươi muốn đi theo tới khi nào? Thắng ta cảm thấy rất hài lòng, cho nên muốn diễu võ dương oai trước mặt ta? Hoa Dạ Ngữ, ta cho ngươi biết, nếu mục đích của ngươi là khiến ta ghét ngươi, như vậy ngươi làm rất tốt."
Nghe Hoa Dạ Ngữ ở phía sau cấp bách giải thích, Phó Bạch Chỉ đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu nói.
Dù cho không nhìn tới, nàng cũng có thể đoán được biểu cảm của người sau lưng ra sao.
Thật ra Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng, tự mình cũng biết sở dĩ thất bại thảm hại như vậy, cùng Hoa Dạ Ngữ không liên quan.
Nếu không phải là mình đạp phải kiếm gỗ, sẽ không phát sinh chuyện thê lương này.
Nhưng càng là như vậy, Phó Bạch Chỉ càng phát ra sợ hãi.
Nàng vốn dĩ cho rằng mình không chủ động đề xuất tham gia cũng sẽ không cần phải đối đầu với Hoa Dạ Ngữ, trăm triệu không nghĩ tới Lục Uyên lại đưa ra yêu cầu này.
Sau đó Hoa Dạ Ngữ ở khắp nơi nhường nhịn để cho nàng buông xuống cảnh giác, nhưng dù cho mình dùng bao nhiêu sức lực đi chỉnh sửa, vận mệnh chính là vận mệnh.
Nàng vẫn bị Hoa Dạ Ngữ đánh xuống võ đài, mất hết mặt mũi của một đại sư tỷ.
Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ toàn thân không khỏi nổi lên mồ hôi lạnh.
Nội dung ban đầu của vở kịch vẫn còn tiếp tục, cũng không có bởi vì bản thân đoạt được bí tịch mà có bất kỳ sự thay đổi nào.
Nói đúng ra, vai phụ như nàng qua không bao lâu sẽ bị trục xuất sư môn, trong nhà cũng bởi vì sự kiện bản thân bị bẽ mặt mà không nhận thức nàng, tùy ý một mình nàng tự sinh tự diệt.
Nghĩ đến kết cục bi thảm trong nguyên bản, Phó Bạch Chỉ ngoảnh lại nhìn Hoa Dạ Ngữ vẫn như cũ nhìn mình chằm chằm, siết chặc nắm đấm.
Cũng bởi vì người này, mình mới phải bất an giống như là quả bom đếm ngược, vốn tưởng rằng mình thay đổi những chi tiết nhỏ thì tất cả sẽ phá vỡ, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ bản thân quá ngây thơ rồi.
Thế giới này không còn là thế giới mà mình biết, nơi này là giang hồ, là cái thế giới muốn giết người liền rút kiếm.
Không có pháp luật, không có cảnh sát, càng không có người có khả năng giúp mình vào lúc này.
Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ đi tới, lui về phía sau mấy bước, hốt hoảng trở về phòng, khóa cửa.
Nàng không thể mặc cho bản thân mềm lòng thêm nữa, không thể có cái vọng tưởng gọi là sống chung hòa bình thì không có việc gì thêm nữa.
Nếu muốn sống, mình nhất định phải loại bỏ sự đe doạ của Hoa Dạ Ngữ đối với mình.
Nếu không, người chết chính là Phó Bạch Chỉ nàng.
"Sư tỷ, xin lỗi." Nhìn thấy Phó Bạch Chỉ bài xích mình, Hoa Dạ Ngữ khẽ nói, nàng không có ý định rời đi, mà là mất mát ngồi ở cửa.
Từ lúc nghe được Lục Uyên đề nghị mình và Phó Bạch Chỉ so chiêu, nàng đã không có ý nghĩ sẽ thắng.
Đáng tiếc ý trời trêu ngươi, việc này lại do mình làm hỏng.
Nghĩ đến dáng vẻ phát cáu vừa rồi của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chôn đầu trong cánh tay, chỉ cảm thấy lòng mình cũng chua xót khó chịu.
Một nửa là bởi vì mình đánh thắng Phó Bạch Chỉ, nửa kia là vì thái độ ác liệt của Phó Bạch Chỉ mà tủi thân.
Nàng khát khao có thể chung sống thật tốt với Phó Bạch Chỉ, càng thích đối phương đối đãi dịu dàng với mình.
Mỗi lần ở chung với Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ luôn cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Không thấy được thời điểm sẽ ngày nhớ đêm mong, giống như căn bệnh tương tư nhị sư tỷ từng nói với mình.
Bất kể Phó Bạch Chỉ hỉ nộ vô thường ra sao, Hoa Dạ Ngữ trước sau yêu thích ở cùng nàng.
Nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, thấy nàng thỉnh thoảng nhìn mình suy nghĩ cái gì đó, vốn là một ngày buồn chán cứ thế lặng lẽ mà qua.
Bản thân hẳn là rất thích đại sư tỷ, thích đến không cần lý do gì, chỉ cần có thể đứng ở bên người nàng cùng nàng trải qua mỗi ngày, đã cảm thấy rất vui vẻ.
"Sư muội sao lại ngồi ở chỗ này?" Trong lúc Hoa Dạ Ngữ rầu rĩ, sắc trời dần dần tối lại.
Nàng nghe được âm thanh, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Y đang đứng ở một bên, nghiền ngẫm nhìn mình.
"Nhị sư tỷ, ngươi tìm ta? " Hoa Dạ Ngữ bị vây trong nỗi khó chịu, liền quên suy nghĩ.
Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Y đi lên trước vài bước, lôi nàng từ dưới đất đứng lên kéo sang một bên.
"Sư muội cần phải thấy rõ, nơi này là trạch viện của đại sư tỷ, sao ta lại tới nơi này tìm ngươi? Chẳng qua sư phụ gọi ta tìm hai người các ngươi đi qua đại sảnh ăn cơm, đúng lúc ta đỡ phải lại đi tìm ngươi." Thấy Tiêu Y nói xong liền muốn đi gõ cửa phòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ vội vàng kéo nàng lại.
"Nhị sư tỷ, đại sư tỷ tối nay sợ là sẽ không đi ăn cơm, ta cũng không có khẩu vị, nếu như đại sư tỷ buổi tối đói bụng, ta nhất định làm chút thức ăn cho nàng, ngươi cứ nhanh đi ăn đi."
"Thế nào? Cái người tự cao tự đại kia lại khó chịu với ngươi?" Tiêu Y hôm nay cũng đi thi đấu so tài, tự nhiên cũng nhìn rõ sự tình mà ai ai cũng biết.
Nghĩ đến vị đại sư tỷ thường ngày tự đánh giá mình rất cao bị tiểu sư muội đánh xuống võ đài, khỏi phải nói trong lòng nàng cao hứng biết bao nhiêu.
Sở dĩ nàng chủ động qua đây gọi các nàng đi ăn, đương nhiên là cũng muốn mượn cơ hội quở trách một chút cái gọi là đại sư tỷ.
"Nhị sư tỷ, ngươi nói nhỏ chút, đừng để đại sư tỷ nghe được." Gặp Tiêu Y không e dè lớn tiếng nói ra, Hoa Dạ Ngữ gấp đến nỗi thiếu chút nữa dùng tay che miệng Tiêu Y.
Thực sự là không nên nói cái gì nghiêng tới đến cái gì, nghĩ đến Phó Bạch Chỉ có thể sẽ nghe thấy những lời nói kia, Hoa Dạ Ngữ thật không biết tới khi nào bản thân mới được tha thứ.
"Ngươi cứ như vậy sợ nàng? Ta nói cho ngươi nghe, nàng chẳng qua chỉ là một con cọp giấy mà thôi, ngươi xem nàng ngày hôm nay đều bị ngươi đánh rơi xuống, đã nói lên võ công của nàng chẳng hề bằng ngươi.
Ngay cả sư phụ cũng nói ngươi có thiên phú dị bẩm, hiện tại ngươi thắng, nên vui vẻ một chút."
"Nhị sư tỷ, ngươi tốt hơn đừng nói nữa.
Kỳ thực cuộc luận võ hôm nay chẳng qua là vì thân thể đại sư tỷ không khỏe nên ta mới có thể may mắn giành thắng lợi, nếu biết sẽ có kết quả như vậy, ta..." Hoa Dạ Ngữ vốn muốn nói nếu ngay từ đầu nàng biết được kết quả sẽ cố tình bại bởi Phó Bạch Chỉ, nhưng nghĩ tới Tiêu Y là một người miệng rộng, vội vàng thu lời lại.
"Gần đây hình như ngươi rất thích đi theo nàng, ngươi nói tại sao ngươi lại kỳ lạ như vậy a, tính ra trong toàn môn phái nàng đối xử với ngươi kém nhất, ngươi vẫn thích nàng như thế?"
"Không có." Nghe được lời nói của Tiêu Y, Hoa Dạ Ngữ theo bản năng mở miệng phản bác, giọng nói cũng cao lên vài phần.
Đem tầm mắt rơi vào tay áo bị nàng siết chặc, Tiêu Y suy nghĩ một chút, khe khẽ nâng lên khóe miệng.
"Tiểu sư muội, ngươi có biết nếu một nữ nhân tức giận, nên làm thế nào để dỗ dành không?"
"Cũng không biết, nhưng ta cho rằng, nếu ta ở nơi này chờ thêm chút, sư tỷ đói bụng sẽ gọi ta đi làm thức ăn, như thế cũng sẽ không giận ta nữa." Hoa Dạ Ngữ lời thề son sắt nói, con ngươi đen lóe ra một chút sáng ngời.
Mấy tháng nay ở chung, nàng không chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng nho nhỏ của mình, cũng biết rõ một số sở thích của Phó Bạch Chỉ.
Ví dụ như đại sư tỷ đã không còn yêu thích ăn đồ ngọt nữa, ngược lại khẩu vị nghiêng về một số thứ kích thích.
Nghĩ đến ngày đó đại sư tỷ làm cho mình một chén mì tràn đầy tràn đầy rau xanh nhưng lại cay vô cùng, Hoa Dạ Ngữ chỉ ăn một miếng liền cay đến đỏ mắt, trái lại Phó Bạch Chỉ giống như không có gì ăn hết một chén.
Từ đó về sau, Hoa Dạ Ngữ liền học xong cách làm loại mì đó, thỉnh thoảng dùng một ít canh gà hoặc canh thịt làm nước, thường thường làm cho Phó Bạch Chỉ ăn.
"Ôi chao, chỉ biết tính toán của ngươi chẳng qua là dùng để dỗ tiểu hài tử.
Tiểu sư muội, ngươi nếu như thích đại sư tỷ, nhị sư tỷ khuyên ngươi hay là thu hồi ý nghĩ khi còn chưa muộn.
Nếu như ngươi không thu lại, ta chỉ có thể nói với ngươi, làm thức ăn cũng vô dụng, đó đều là chút phương pháp lừa tiểu hài tử.
Nếu ngươi muốn tên tự đại kia nhanh tha thứ cho ngươi, liền vọt vào trong căn phòng đấy, đè nàng vào tường, trực tiếp hôn lên môi."
"Cái này tuyệt đối không thể." Nghe tới đề nghị của Tiêu Y, Hoa Dạ Ngữ vội vàng lắc đầu.
Trước không nói tự tiện xông vào phòng đại sư tỷ đã là không trên không dưới, hôn môi rõ ràng là việc người yêu mới có thể làm, nếu mình làm như vậy với đại sư tỷ, tất nhiên sẽ có điều vô lễ.
Hơn nữa, ngộ nhỡ thân thể của mình lúc