Chẳng biết từ khi nào ngoài cửa sổ đã hạ xuống những hạt mưa li ti tí tách, nhuộm vào một đêm yên tĩnh lại không bình thường này một ít khí ẩm.
Phó Bạch Chỉ ngồi dưới đất, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Nếu nói vừa rồi còn chưa thấy rõ, thì lúc này gần trong gang tấc, Phó Bạch Chỉ rốt cuộc có thể nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ rất rõ ràng.
Mấy tháng chia ly, Phó Bạch Chỉ phát hiện Hoa Dạ Ngữ thay đổi đến nỗi mình không thể nào nắm bắt được, không chỉ là thái độ mà nàng đối với mình bây giờ, ngay cả đôi mắt nơi mang theo tình cảm kia, cũng làm cho mình cảm thấy xa lạ.
Gương mặt này vẫn còn rất rạng rỡ, xinh đẹp mị hoặc, cố phán sanh tư, nhưng nụ cười lại không còn là độ cong và cảm giác mà mình từng quen thuộc, trái lại mang theo sự lạnh lùng và châm biếm không thể nào sao lãng.
Trên môi nàng còn dính máu tươi của mình, mà vết thương trên tay phải của mình vẫn còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Phó Bạch Chỉ không quan tâm cảm giác đau đớn rất nhỏ này, giờ đây nàng chỉ muốn biết, Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu nàng thực sự hận mình, vì muốn giết mình mà thành địch với toàn bộ võ lâm.
Phó Bạch Chỉ bằng lòng chết đi, để đổi lấy Hoa Dạ Ngữ lui bước.
"Vì sao ngươi phải làm như vậy." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng hỏi Hoa Dạ Ngữ, nàng không nhịn được muốn đưa tay đi sờ sờ người này, nhưng dưới tầm mắt giễu cợt của Hoa Dạ Ngữ lại thu tay về.
"Vì sao phải làm như vậy? A chỉ là đang hỏi ta vì sao muốn giết ngươi, hay là hỏi ta tại sao muốn tập kích bọn võ lâm chính phái?" Hoa Dạ Ngữ nói rất chậm, giọng điệu ngả ngớn, nàng vươn tay, bàn tay được sơn móng màu đỏ quét qua gò má của Phó Bạch Chỉ, cười câu người.
"Ta là hỏi ngươi tất cả mọi thứ, vì sao ngươi phải làm như vậy.
Nếu ngươi hận ta, ngươi có thể trực tiếp giết ta, không cần làm việc này." Phó Bạch Chỉ chăm chú nhìn Hoa Dạ Ngữ, muốn từ trong mắt của nàng tìm ra một ít nhiệt độ mình quen thuộc, nhưng sau khi nàng nói xong lời này, nụ cười trên mặt Hoa Dạ Ngữ lại càng sâu hơn.
"Hận ngươi? Phó Bạch Chỉ, ngươi có phần nghĩ mình quá quan trọng, mặc dù ta không thích ngươi của hiện tại, nhưng nếu nói là hận, vẫn còn chưa đến mức.
Ngươi chẳng qua là người ta đã chơi chán, ta còn chưa đến mức vì ngươi gây chiến."
"Cho nên, ngươi nghĩ muốn cái gì."
"A..."
Nghe lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ cười khẽ, nàng nhíu lông mày, trong mắt dần dần hiện lên nhiều tầng sát ý, Phó Bạch Chỉ nội công thâm hậu, tự nhiên có thể cảm nhận được sự biến hóa của nàng.
Trong nháy mắt, người nọ đã đứng dậy, thân ảnh đỏ rực bay lượn, lưỡi dao sắc bén kia thẳng tắp hướng về phía cổ mình đâm tới.
Phó Bạch Chỉ không có tránh, cũng lười tránh, nàng chỉ yên tĩnh nhìn gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Rốt cuộc nàng đã sống được bao lâu rồi? Ở thế giới kia, mình chán chường hơn nửa đời người, ngoài ý muốn đi tới thế giới này, dường như là mấy năm.
Nàng đã từng sợ cô độc, sợ hiu quạnh, lại sợ hơn bị thương.
Cho nên nàng tự giam mình ở trong phòng, dùng lạnh lùng để ngăn cách mọi người, bao quát cha mẹ người nàng vốn nên thân cận nhất.
Có lẽ là ông trời cũng không quen nhìn cuộc sống chán chường của nàng, mới đặt nàng đến cái thế giới này.
Nàng sợ chết, nhát gan, vô dụng, lại ích kỷ, nàng một lòng thầm nghĩ làm cho mình sống sót, nếu không gặp phải Hoa Dạ Ngữ, chắc hẳn nàng vẫn là một người bình thường chẳng làm nên trò trống gì, kiên quyết sẽ trôi qua oanh oanh liệt liệt như vậy.
Phó Bạch Chỉ căm hận bản thân vô năng, nàng chịu đủ cái loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cầu người khác sống sót, nhìn sắc mặt người khác mà làm việc rồi.
Nàng vẫn luôn bị áp lực, mà lần này Hoa Dạ Ngữ bị thương, tới bên bờ sinh tử, đã bật lên ngòi nổ của nàng.
Dù cho hiện tại đã không có tình cảm, nội tâm của nàng vẫn không cách nào quên bọn người trước đây muốn đưa nàng và Hoa Dạ Ngữ vào chỗ chết.
Đêm hôm đó nước rất buốt giá, tuyết nơi cực lạnh lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, tại một khắc kia Phó Bạch Chỉ cảm giác được nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng lo lắng sự vô năng của mình sẽ làm Hoa Dạ Ngữ chết đi, nàng lại sẽ biến thành một người cô đơn.
Cho nên nàng liều mạng bò về phía trước, muốn dùng hết tất cả sức lực của mình cứu cái người đối với nàng mà nói là trân quý nhất này.
May mà, hôm nay các nàng đều còn sống, nhưng mình lại quên mất cái loại cảm giác di túc trân quý trước đây.
Nhìn Hoa Dạ Ngữ mặt lạnh lùng, dao nhỏ trong tay nàng cách cổ mình không tới một tấc, Phó Bạch Chỉ nghĩ, có lẽ Hoa Dạ Ngữ là thật sự muốn giết mình, nhưng nàng không rõ, mình rốt cuộc làm cái gì, mới chọc cho đối phương phiền chán như vậy.
Có phải so với hôm nay mình, nàng càng thích cái tên Phó Bạch Chỉ hay làm bộ làm tịch, vẻ mặt hòa nhã nhưng lại oán thầm trong lòng, sẽ bởi vì bản thân vô năng mà rơi lệ, rồi lại cậy mạnh trước đây hay không.
Là mình giết chết cái tên Phó Bạch Chỉ đó, cho nên Hoa Dạ Ngữ mới chán ghét mình thế này.
Đích xác, đây là sự thực, nàng không cách nào cải lại.
Nàng vì có thể bảo vệ người nàng quý trọng, mà xóa bỏ đi Phó Bạch Chỉ chân chính, món nợ này, đích thật là nàng thiếu Hoa Dạ Ngữ.
"Minh chủ! Người đâu, mau tới người bảo vệ minh chủ!" Ngay lúc Phó Bạch Chỉ nhắm mắt lại, buông tha tất cả chống cự, nàng nghe phía bên ngoài truyền tới âm thanh, hơi hơi phân thần, cho nên nàng cũng không có chú ý tới, Hoa Dạ Ngữ cố ý làm lệch mũi dao.
Đau đớn rất nhỏ xẹt qua cái cổ, để cho Phó Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, đảo mắt liền thấy một đám đệ tử Thương khung môn và những người của môn phái khác đã vọt vào.
Hoa Dạ Ngữ đeo lại mặt nạ, không nói được một lời dùng khinh công ly khai, nhìn bóng dáng nàng biến mất, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn cơ thể mình bị máu tươi nhuộm đỏ, lại có vài phần xung động muốn cười.
"Hơi quá đáng, đơn giản là không coi ai ra gì, Phó minh chủ, bọn ta tuyệt đối không nghĩ tới, Hoa Dạ Ngữ yêu nữ này lại có thể lặng yên không hơi thở lẻn vào đến tận đây, xem ra nếu không bỏ Minh tuyệt cung, chỉ sợ bọn họ sẽ càng kiêu ngạo.
Bọn ta đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất binh đánh Minh tuyệt cung, xin Phó minh chủ mau chóng dưỡng tốt cơ thể, chuẩn bị cho trận chiến ác liệt sắp tới a."
Nghe lão nhân kia nói, Phó Bạch Chỉ không có quá nhiều phản ứng, nàng không phủ nhận, cũng không đồng ý.
Đêm nay gặp mặt Hoa Dạ Ngữ, nàng chưa có giải trừ nghi hoặc.
Xem ra Hoa Dạ Ngữ là thật sự muốn giết mình, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy, cũng không có cái đáp án.
Nghĩ đến Minh tuyệt cung, suy nghĩ lại một chút những đệ tử vô tội đã chết đi của Thương khung môn.
Phó Bạch Chỉ nghĩ, dường như mình thực sự không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Nếu như muốn giải quyết chuyện của mình và Hoa Dạ Ngữ, nàng nhất định phải đi Minh tuyệt cung một chuyến.
Nếu Hoa Dạ Ngữ thực sự muốn giết mình, vậy nàng cũng không thể nói gì hơn.
"Cung chủ, ngươi đã trở về." Bên trong điện Minh tuyệt cung, dù cho đêm đã khuya lại vẫn