"Liễu cốc chủ, ta có một số việc muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể nói thật cho ta biết." Sáng sớm hôm nay, Liễu Tĩnh Mạt vừa mới ra ngoài, liền thấy Phó Bạch Chỉ đang đứng ở cửa chờ nàng.
Nghe nàng hỏi như vậy, Liễu Tĩnh Mạt tò mò có phải Phó Bạch Chỉ đã phát hiện Hoa Dạ Ngữ bất thường hay không, ai ngờ người này lại nàng chìa tay của mình ra.
"Mạch tượng của ngươi phù phiếm, nhìn như không sao, kì thực thân thể đã bị nội thương." Sau khi giúp Phó Bạch Chỉ chẩn đoán bệnh, Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, nàng cũng tò mò, rõ ràng trong trận chiến ở rừng Quỳ Hợi Phó Bạch Chỉ chỉ bị thương ngoài da, xác định là toàn thân trở ra, tại sao lại bị nội thương chứ?
"Mấy ngày trước ta đã biết sẽ thế này, chỉ là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy."
"Có người đả thương ngươi?" Liễu Tĩnh Mạt thật sự tò mò, hiện nay trên chốn giang hồ, gần như không có người có thể đánh qua Phó Bạch Chỉ, có lẽ ngay cả chính nàng cũng khó mà tiếp hơn một trăm chiêu của Phó Bạch Chỉ.
"Bởi vì tình cảm chấn động quá lớn, băng tâm bí quyết phát sinh cắn trả."
"Cho nên nói, hôm nay ngươi tới tìm ta, là hy vọng ta cho ngươi biết, cách bỏ đi những chấn động tình cảm này?"
Liễu Tĩnh Mạt hỏi ngược lại, nàng đã sớm phát hiện gần đây thần thái của Phó Bạch Chỉ có chút chuyển biến tốt đẹp, không đần độn như trước nữa, không nghĩ tới băng tâm bí quyết này bá đạo như thế, còn sẽ cắn lại.
Nghĩ đến quyết định của Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt chỉ có thể bùi ngùi, có lẽ hai người thật sự là có duyên không phận, nếu trước đây Hoa Dạ Ngữ không có một lòng một dạ yêu Phó Bạch Chỉ như thế, tất cả mọi thứ bây giờ cũng sẽ không phát sinh.
"Cũng không phải là như vậy, ta đến tìm Liễu cốc chủ, là hy vọng ngươi nói cho ta biết, làm sao có thể huỷ bỏ băng tâm bí quyết." Phó Bạch Chỉ nói chắc chắc, mà trên mặt không có chút khổ sở hay bi thương, ngược lại mang theo một tia thoải mái.
Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ chủ động phế bỏ võ công này, địa vị, danh lợi của nàng hôm nay, đều là do băng tâm bí quyết mang tới, Liễu Tĩnh Mạt đã thấy qua dáng vẻ vô tích sự trước đây của Phó Bạch Chỉ, cho nên mới cho rằng để Phó Bạch Chỉ tự phế võ công là điều rất khó, nhưng mà, lúc này đây nàng lại nhìn lầm rồi.
"Sao ngươi lại muốn tự phế võ công, ngươi không hài lòng với những thứ hiện tại sao?"
"Ừ, không hài lòng.
Ta từng cho rằng chỉ cần ta có năng lực, ta và Ngữ nhi có thể trải qua những ngày vui vẻ.
Hiện tại ta phát hiện, ta càng có năng lực, hai chúng ta sẽ càng xa cách.
Trước đây luyện băng tâm bí quyết đúng là bất đắc dĩ, giờ đây tất cả mọi thứ đã xong xuôi, võ công này, không có cũng được."
"Nhưng ngươi phải biết, huỷ bỏ băng tâm bí quyết, cũng không phải đơn giản là không có võ công." Liễu Tĩnh Mạt trầm tư chốc lát, cuối cùng quyết định đem hậu quả nói cho Phó Bạch Chỉ, mặc dù trong đầu nàng cũng hy vọng Phó Bạch Chỉ có thể trở lại dáng vẻ trước kia, chí ít có thể là trước khi Hoa Dạ Ngữ rời đi, một lần nữa vượt qua những tháng ngày vui vẻ, vậy cũng sẽ không có gì tiếc nuối.
"Ta hiểu rõ, cho nên ta chỉ muốn biết, nếu bỏ đi băng tâm bí quyết, ta có thể sẽ chết sao?" Phó Bạch Chỉ đã sớm chuẩn bị tâm lý gánh chịu bất kỳ kết quả gì, nàng có thể chấp nhận thân thể của mình trở nên kém đi, nhưng lại không muốn chết.
Nàng huỷ bỏ võ công chính là vì cùng một chỗ với Hoa Dạ Ngữ, nếu như chết đi, vậy thì cái gì nàng cũng mất.
"Băng tâm bí quyết là nội công tâm pháp thần bí nhất của võ lâm, do viện thủ đầu tiên của Hàn tuyệt viện sáng chế, nhưng trên đời này người tập được nó, cũng chỉ có ba cái, ngươi có biết không?"
"Cái này...!Ta cũng rõ." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng có chút kinh ngạc, trước đây trong nguyên gốc nàng không có nói nhiều về Hàn tuyệt viện, cũng không biết sao lúc mình tới thế giới này, Hàn tuyệt viện lại sống động như vậy.
"Quả thực việc này trên giang hồ rất ít người biết, trước đây cũng là cha ta nói cho ta." Không ai thấy qua tướng mạo của viện thủ đầu tiên của Hàn tuyệt viện, cũng không có ai biết nàng mạnh như thế nào.
Sau khi sáng lập băng tâm bí quyết, nàng liền mai danh ẩn tích, kỳ quái là, viện thủ thứ hai của Hàn tuyệt viện vẫn chưa tu tập tâm pháp này, mãi cho đến người thứ ba, cũng chính là Thu Ánh Hàn, mới truyền lại băng tâm bí quyết cho ngươi.
"Ý của Liễu cốc chủ là, người tu tập băng tâm bí quyết, chỉ có ba, mà hai người kia, đều đã chết." Phó Bạch Chỉ cau mày, xem ra băng tâm bí quyết quả nhiên không phải là đồ tốt, chả trách không có ai học.
"Băng tâm bí quyết tuy rằng cường đại, nhưng quá nhiều tai hại, rất nhiều người không muốn mất đi thất tình lục dục, tự nhiên sẽ không luyện tâm pháp này.
Đồng thời, muốn phế bỏ tâm pháp này, trừ khi tự đoạn kinh mạch toàn thân, phương pháp đó nguy hiểm, cho dù may mắn không chết, sau này cũng không có biện pháp tu luyện bất kỳ loại võ công nào nữa, đi vài bước sẽ cảm thấy uể oải, giống như một phế nhân."
Liễu Tĩnh Mạt cũng biết như vậy đối với Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ là quá tàn nhẫn, hai người bọn họ, một người thì vô tình vô dục, một người lại không có nhiều thời gian.
Nhưng nếu muốn cho Phó Bạch Chỉ trở lại tình trạng như cũ, thì phải phiêu lưu mạo hiểm sinh tử, vả lại còn muốn liên lụy đến sức khỏe nửa đời sau.
Đến lúc này, cuối cùng Liễu Tĩnh Mạt mới hiểu được, vì sao Hoa Dạ Ngữ muốn rời đi, không chịu để cho Phó Bạch Chỉ mạo hiểm.
Quá yêu một người, bất kể mình nếm bao nhiêu vị đắng, cũng sẽ không cam lòng để cho đối phương có chút xíu khó chịu.
"Cám ơn ngươi, Liễu cốc chủ, ta đã quyết định xong, hôm nay trước hết cáo từ, ta đi xem Ngữ nhi." Phó Bạch Chỉ nói xong, đứng dậy đi đến căn phòng của Hoa Dạ Ngữ, nhìn bóng lưng của nàng, Liễu Tĩnh Mạt rũ mắt, lấy tượng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ ở trong ngực ra, nhẹ nhàng ma sát.
Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ, trải qua bao thăng trầm, nhưng ít ra các nàng còn có thể thấy nhau, nhưng Tử Linh, ngươi đang ở đâu? Có phải chỉ tới lúc ta cũng đối mặt với cái chết, ngươi mới có thể trở về hay không?
Phó Bạch Chỉ không có trực tiếp đến phòng của Hoa Dạ Ngữ, mà là đi phòng bếp lấy chút thức ăn, sau đó mới đi tới căn phòng kia.
Mấy ngày nay nàng vẫn không thể nói vài câu với Hoa Dạ Ngữ, mỗi lần đến nếu không phải là Ám Ảnh nói nàng đã nghỉ ngơi, thì chính là Hoa Dạ Ngữ xa cách tùy tiện nói vài câu với nàng, hai người lại nhìn nhau không