"Nhị sư tỷ, Thương khung môn đã mất, sau này chúng ta nên đi đâu." Ai cũng không nghĩ tới Minh tuyệt cung sẽ làm sạch sẽ được như thế, dùng một cây đuốc đốt Thương khung môn, cơ nghiệp mấy trăm năm vì vậy mà bị hủy trong chốc lát.
Đứng ở dưới chân núi, Tiêu Y quay đầu lại, nhìn cơn hỏa hoạn gần như cháy suốt một ngày một đêm cũng không có dấu hiệu dập tắt, mặc dù sắc trời đã từ từ tỏa sáng, nhưng lòng của bọn họ vẫn giống như là rơi vào đáy cốc.
"Đừng xem, đi thôi." Thấy vài đệ tử nhỏ tuổi khóc lên, Tiêu Y lên tiếng an ủi, đúng lúc này, một mảnh người đông nghịt từ bên kia núi vòng qua, số lượng không ít, để cho Tiêu Y thầm kêu không tốt, người tới chính là bọn Minh tuyệt cung, chắc là biết bọn họ chạy trốn, cố ý truy qua đây muốn đuổi cùng giết tận.
Tiêu Y giơ kiếm đem những người khác hộ ở phía sau, nàng biết trận này không thể tránh được, mà giờ khắc này, thế hệ của mình cũng chỉ còn lại có Phó Bạch Chỉ đang chiến đấu ở đỉnh núi, còn lại, đều là sư đệ sư muội của mình.
"Chó chết chủ lại còn mưu toan muốn đối đầu với chúng ta, buồn cười, thực sự là buồn cười, tới a, bắt sống bọn họ, đem về luyện dược nhân."
"Dừng tay." Giữa lúc hai phe muốn khai chiến, gấp gáp chạy về Mộc Tử Anh bỗng nhiên xuất hiện, người của Minh tuyệt cung tự nhiên nhận thức nàng là thủ hạ mà Lục Uyên tín nhiệm nhất, bọn họ cũng phải phục tùng, lập tức ngừng tay.
"Xin hỏi vì sao Mộc hữu sử ngăn cản bọn ta diệt trừ chó chết Thương khung môn?" Ám Phong thấp giọng hỏi, trong lời nói có ý không chịu bỏ qua, nghe hắn luôn miệng nói chó chết, sắc mặt của Mộc Tử Anh vốn đã không tốt, sau khi nghe qua càng kém đi vài phần.
"Chủ thượng có lệnh, những người này giữ lại còn có chỗ dùng, không cần đuổi cùng giết tận, dù sao cũng Thương khung môn đã bị hủy, giữ vài người cũng không sao, điều các ngươi nên làm bây giờ, chắc là nhanh chóng diệt trừ thế lực của Hách Liên gia, chứ không phải lãng phí thời gian ở chỗ này." Mộc Tử Anh thấp giọng nói, cố ý lấy sáo hồn cầm trong tay ra, Ám Phong nhìn cây sáo đã biến thành màu đen mi sắc run run, cũng nói thêm gì nữa, chỉ dẫn một đám người đi.
"Tại sao ngươi phải giúp chúng ta." Bọn họ đi rồi, Tiêu Y nhìn Mộc Tử Anh thấp giọng hỏi, nhưng đối phương cũng không đáp lời, mà là rất nhanh đi về hướng lên núi, Tiêu Y vội vàng kéo lại nàng, phát hiện thân thể của nàng lung lay sắp ngã, sắc mặt cũng cực kỳ không tốt, mình mới kéo nhẹ một cái như thế, nàng đã giống như là sắp ngã xuống vậy.
"Chỉ là ta không muốn thấy đồng môn cũ bị giết mà thôi, buông."
"Ngươi bị thương." Tiêu Y nói, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, mặc dù đã đến loại thời điểm này, nàng vẫn còn yêu thương Mộc Tử Anh, người này luôn luôn bướng bỉnh như vậy, chuyện đã nhận định thì sẽ không quay đầu lại.
Nghĩ đến nàng đã gia nhập Minh tuyệt cung, Tiêu Y chậm rãi buông tay ra, nhìn bóng lưng quật cường lại gầy yếu của Mộc Tử Anh, nhắm hai mắt lại.
"Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này." Tiêu Y nói với những đệ tử Thương khung môn khác, cũng không quay đầu lại bước đi.
Thấy nàng ly khai, Mộc Tử Anh liếc nhìn hai tay của mình bởi vì điều khiển sáo hồn quá nhiều lần mà bị thi khí trong đó cắn lại, dần dần siết chặc.
"Tiêu Y, ta sẽ quay về tìm ngươi."
"Thế nào? Ngươi còn không buông tha?" Từ buổi tối đánh tới bình minh, Lục Uyên thở phì phò, nhìn Phó Bạch Chỉ ở đối diện cũng chật vật không chịu nổi, đúng là cảm thấy có chút buồn cười.
Người này từng là đệ tử mà hắn không coi trọng nhất, không nghĩ tới hôm nay lại có thể dây dưa đấu suốt một đêm với mình, băng tâm bí quyết này, quả nhiên lợi hại.
"Ngươi còn chưa chết, làm sao ta có thể buông tha." Phó Bạch Chỉ nói, liếc nhìn quần áo đã bị máu nhuộm đỏ của mình, vết thương ở bụng không có nội lực cầm máu, đã sớm bị xé rách nhiều lần, những nơi khác cũng tràn đầy những vết máu lớn nhỏ.
Phó Bạch Chỉ biết mình và Lục Uyên đều đã không còn hơi sức để tiếp tục nữa, toàn chống đỡ bằng ý chí, nàng hít sâu một hơi, đọc thầm bài vè của băng tâm bí quyết.
Phần nội công tâm pháp này, càng vào giây phút nguy hiểm, thì càng có khả năng phát huy công lực.
Bậc thứ ba vô ngã, chính là phải bỏ qua chính mình, lấy mình làm kiếm, lại phát huy nội lực đến mức tận cùng, Phó Bạch Chỉ không biết làm như vậy thì mình sẽ ra sao, nhưng Lục Uyên nàng nhất định phải diệt trừ, bằng không cho dù nàng sống, đời này cũng sẽ không yên ổn.
Như là đều đã tính toán phải đánh một trận sau cùng, Lục Uyên tụ tập nội lực, hai tròng mắt hiện lên sát ý không che giấu chút nào, hai người rất nhanh xông vào nhau, dưới áp lực của hai dòng nội lực to lớn trường kiếm gảy nát bấy, Lục Uyên không nghĩ tới vào lúc này Phó Bạch Chỉ vẫn còn nội lực thâm hậu như vậy, nhìn hai mắt hiện lên màu đỏ tươi của nàng, Lục Uyên dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chân khí trong cơ thể vào thời điểm này cuộn trào tán loạn.
Hắn vội vàng điều tiết, lại phát hiện hàn ý lạnh thấu xương trong cơ thể, dưới chân nổi lên từng đợt đau đớn.
Kinh sợ phần khác thường này, Lục Uyên vội vàng cúi đầu nhìn lại, phát hiện chân mình không biết từ khi nào đã đóng băng, cơ thể cũng dần dần trở nên cứng ngắc.
Lục Uyên cố sức giậm chân một cái, đem băng đạp vỡ, hắn phân tán nội lực tới giữa hai chân, dần dần từ bên trong bắp chân ép ra một cây ngân châm màu đen.
Lục Uyên kinh ngạc đem đường nhìn rơi vào trên thi thể của Hách Liên Thịnh, trừng trừng hai tròng mắt, tràn đầy hận ý.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lúc Hách Liên Thịnh vỗ vào chân mình trước khi chết, đúng là thừa dịp mình không phòng bị đã cắm cây ngân châm này vào trong chân của mình, nhưng Lục Uyên không hiểu, mình đã sớm luyện được thể chất bách độc bất xâm, rốt cuộc là loại độc gì mà có thể thương tổn được mình? Kinh ngạc hơn, cơ thể lần thứ hai bị đông lại, lúc này đây Lục Uyên cũng không còn khí lực phản kháng nữa, hắn trơ mắt nhìn Phó Bạch Chỉ chém ra một chưởng, trực tiếp vỗ vào lồng ngực mình, Lục Uyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu lóe lên, là hình ảnh cả đời hắn.
Hắn không nghĩ tới mình tính hết mưu kế, cuối cùng lại thua ở chi tiết này.
Nhìn tảng băng quanh người, nghĩ đến tắc kè tuyết lạnh vô cùng Hách Liên thịnh vẫn hay mang tới, Lục Uyên điên cuồng cười, càng cười, thì băng đá trên người hắn càng nhiều, cuối cùng cả người đều bị đông cứng bên trong tảng băng, trở thành một cái tượng đá.
Nhìn Lục Uyên cứ như vậy mà chết, trong mắt Phó Bạch Chỉ lóe lên một tia châm biếm, nói vậy ngay cả bản thân Lục Uyên cũng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ chết theo cách này.
Tắc kè tuyết lạnh vô cùng, chính là sinh vật duy nhất có thể sinh tồn trong nơi cực lạnh trừ người trong Hàn tuyệt viện ra, nhiệt độ cơ thể nó cực thấp, tốc độ nhanh mà lại khó tìm, được xưng là có thể làm cho tu vi của người ta tăng lên rất nhiều, nhưng nếu dùng không đúng cách, thì sẽ dẫn đến băng đá tích tụ trong cơ thể lâu ngày.
Nói vậy chắc là Lục Uyên thường dùng tắc kè tuyết lạnh vô cùng này, mà cây kim vừa rồi Hách Liên Thịnh đâm vào trong cơ thể hắn, cũng có trộn lẫn máu của tắc kè tuyết lạnh vô cùng.
Lúc đang thúc giục nội lực, bởi vì Lục Uyên dùng nội lực quá độ, khiến cho máu của tắc kè tuyết lạnh vô cùng trong cơ thể nhanh chóng chảy khắp toàn thân, mới bị đông sống, Phó Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới, cuối cùng Hách Liên Thịnh còn giúp mình một tay.
Nghĩ đến nội dung trong nguyên gốc, vốn nên là Hoa Dạ Ngữ và Hách Liên Thịnh giải quyết Diêm La bà cung chủ trước đây của Minh tuyệt cung, mà nay, mình lại là người giải quyết Hắc cổ tuyệt sát, có lẽ mặc kệ quá trình thay đổi như thế nào, kết quả