"Ôi chao..." Một tiếng thở dài từ bên trong gian phòng truyền đến, mặc dù chỉ là một tiếng rất ngắn, nhưng trong đó lại mang theo sự cam chịu và không thể làm gì.
Để chén thuốc ở một bên, Liễu Tĩnh Mạt nhìn đã hôn mê hơn mười ngày Hoa Dạ Ngữ, rồi dời tầm mắt lên người Ám Ảnh.
"Ám Ảnh, ta cần ngươi làm một chuyện."
"Xin Liễu cốc chủ cứ nói, bây giờ chỉ cần là chuyện có thể bỏ ra một phần sức lực giúp cho cung chủ, ta cũng sẽ dùng hết mọi khả năng mà làm."
"A Cửu nàng...!Chắc là không còn bao nhiêu thời gian."
Liễu Tĩnh Mạt vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Ám Ảnh cũng không kinh ngạc, chỉ là nỗi buồn thường ngày hay đè nén đều đã thả hết ra ngoài.
Các nàng đều biết, độc của Hoa Dạ Ngữ đã lan ra toàn thân, có thể chống đỡ lâu như vậy đã rất khó, bây giờ ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng nói thời gian của nàng không nhiều, e là thật sự không có biện pháp kéo dài thêm nữa.
"Liễu cốc chủ muốn ta làm cái gì?" Ám Ảnh đỏ mắt hỏi, nàng liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ nằm trên giường dường như đang ngủ, mặt của nàng vẫn yên bình tuyệt mỹ, không giống như là người bị độc dằn vặt nhiều năm một chút nào, Ám Ảnh đã từng làm dược nhân, nàng hiểu cái loại đau đớn này, nên càng thêm khâm phục Hoa Dạ Ngữ.
"Ngươi mang theo Ban Xi, thử xem có thể tìm được Phó Bạch Chỉ hay không, rồi mang nàng đến đây."
"Liễu cốc chủ, nếu làm như vậy, sợ là cung chủ sẽ trách chúng ta." Ám Ảnh hiểu được ý tứ của Liễu Tĩnh Mạt, nàng cũng biết rõ, lúc này chuyện duy nhất có thể làm cho Hoa Dạ Ngữ vui vẻ, là để cho Phó Bạch Chỉ tới cùng nàng đi qua đoạn đường cuối cùng, thế nhưng sau khi Phó Bạch Chỉ đánh một trận với Hắc cổ tuyệt sát thì tung tích không rõ, ngay cả sinh tử cũng không biết, mình nên tìm thế nào.
"Ám Ảnh, cho dù nàng trách cứ hay là không muốn, việc này cũng không thể theo ý nàng.
Hiện tại, mỗi ngày ta dùng thuốc kéo dài tánh mạng đút cho nàng, còn có thể giúp nàng chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.
Phó Bạch Chỉ chưa chết, a Cửu là người rõ ràng nhất.
Ban Xi đã sớm nhận định Phó Bạch Chỉ là chủ, nếu Phó Bạch Chỉ chết, Ban Xi cũng sẽ chết, hôm nay con chim kia còn tung tăng ở phía sau núi, đã nói lên Phó Bạch Chỉ không có việc gì."
"Tốt, cốc chủ, ta sẽ mau chóng tìm được Phó Bạch Chỉ." Ám Ảnh nói, hiện tại liền muốn khởi hành, nàng liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ lần cuối, xoay người rời khỏi gian nhà.
Mãi đến khi nàng rời đi, Liễu Tĩnh Mạt mới có vẻ hơi mệt mỏi che cái trán, mấy ngày gần đây nàng vội vàng tìm kiếm Tử Linh, cũng phải trông nom Hoa Dạ Ngữ, cơ hồ là hơn mười ngày không có nghỉ ngơi thật tốt, bệnh cũ chưa trị hết cũng quay lại.
Ôm ngực có chút khó chịu, Liễu Tĩnh Mạt ra khỏi gian phòng, ai biết mới vừa đi tới cửa phòng thuốc của Dược tiên cốc, trước mắt liền tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Một khắc trước khi té xỉu, Liễu Tĩnh Mạt bỗng nhiên có chút chán ghét mình yếu ớt như vậy, hôm nay a Cửu cần nàng chăm sóc, Tử Linh nàng cũng phải tìm về, nếu như ngay cả nàng cũng ngã xuống, nên làm cái gì bây giờ?
"Cốc chủ! Cốc chủ ngươi làm sao vậy? Người đâu! Cốc chủ té xỉu!" Liễu Tĩnh Mạt thân là cốc chủ Dược tiên cốc, cơ thể ôm bệnh nhẹ còn té xỉu tự nhiên là việc lớn trong cốc, thấy nàng hôn mê bất tỉnh, tiểu đệ tử vội vàng đỡ Liễu Tĩnh Mạt về đến phòng trong, rồi tìm Vương bà qua đây, đứng ở bên giường, Vương bà nhìn Liễu Tĩnh Mạt từ khi Liễu Tử Linh ly khai liền gầy gò rất nhiều, có chút đau lòng lên tiếng thở dài.
"Cốc chủ a cốc chủ, lão thân ở trong cốc vài thập niên, là nhìn ngươi lớn lên, có điều ta không nghĩ tới, ngươi tính tình nhạt nhẽo như thế, có ngày sẽ cố chấp mà thích một người không nên thích như vậy.
Nghiệt duyên, thực sự là nghiệt duyên a."
"Vương bà, cốc chủ sao rồi?" Trong phòng rất nhanh liền tràn vào một ít trưởng lão, những người này Vương bà biết, hiện tại đều là những người đức cao vọng trọng trong Dược tiên cốc.
Trên mặt bọn họ mang theo sự lo lắng cùng quan tâm, lừa gạt đứa trẻ ba tuổi thì còn được, nhưng không gạt được ánh mắt của Vương bà.
Từ sau khi Liễu Tử Linh vô cớ rời khỏi, trong cốc liền xuất hiện tin đồn Dược tiên cốc gần đổi chủ.
Lại thêm cơ thể Liễu Tĩnh Mạt gần đây bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, càng làm cho chuyện đổi chủ truyền như vũ bão.
Vương bà cũng hiểu, Liễu gia sáng lập Dược tiên cốc, lại ngồi ở vị trí quản lý nhiều năm như vậy, sợ là có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí cốc chủ béo bỡ này.
Liễu Tử Linh mất tích liền đại biểu cho việc Liễu Tĩnh Mạt không có người kế thừa, lại thêm việc nàng té xỉu hôm nay, những trưởng lão này sợ là muốn lấy đó để mà nói.
"Cốc chủ nàng không sao, chỉ là gần đây quá mức mệt nhọc, trong lòng nóng nảy mới té xỉu, các vị trưởng lão xem qua liền mời trở về đi." Vương bà thấp giọng nói, thấy đám trưởng lão này còn đứng bất động, không khỏi trầm mặt, dùng sức chống cây gậy trong tay xuống đất."Sao đây? Các vị trưởng lão còn có ý kiến gì sao? Hay là bây giờ không muốn nghe lời của cái mụ già này nữa rồi?"
"Vương bà nói gì vậy, chúng ta cũng chỉ là quan tâm cốc chủ mà thôi, nếu cốc chủ không có chuyện gì, tất nhiên là chúng ta ly khai." Đám trưởng lão thấy Vương bà nổi giận, cũng không lưu lại nữa, có chút không cam lòng xoay người ly khai.
Vương bà trên danh nghĩa là quản gia của Dược tiên cốc, thực tế lại là người lão Cốc chủ trước đây lưu lại để giúp đỡ Liễu Tĩnh Mạt, chính là trưởng lão rất có thâm niên trong cốc.
Nếu bàn về vai vế, sợ là Liễu Tĩnh Mạt cũng phải kiêng kỵ nàng