Sau khi rời khỏi Dược tiên cốc, Phó Bạch Chỉ không có giống như con ruồi mất đầu đi khắp nơi tìm hành tung của Hoa Dạ Ngữ, mà là cẩn thận suy nghĩ một chút, về khoảng thời gian hai người ở chung không lâu.
Nàng nhớ kỹ, Hoa Dạ Ngữ luôn nói hy vọng các nàng có thể tách khỏi giang hồ, không bao giờ quản cái nơi thị phi này nữa, hai người có thể tìm một chỗ bốn mùa như xuân mà ở, kề bên hồ, có núi có nước.
Thỉnh thoảng có thể trở về Thương khung môn nhìn một cái, tuy rằng Thương khung môn để lại cho hai người những hồi ức không mấy ngọt ngào, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại xem Thương khung môn như là nhà của nàng, bởi vì ở chỗ này, nàng và mình mới có thể gặp nhau.
Nghĩ tới những thứ này, Phó Bạch Chỉ không cho là bây giờ Hoa Dạ Ngữ sẽ mạo hiểm đến Thương khung môn, nói vậy nàng nhất định là đến nơi trước đây hai người rất muốn tới.
Phó Bạch Chỉ dự định từ Lạc Thành tìm trước, nơi đó là quê nhà của Hoa Dạ Ngữ, trước đây Lục Uyên và Lục Quý Ly cũng là ở nơi đó tìm được Hoa Dạ Ngữ.
Mà chủ yếu nhất là, khoảng thời gian này trong nguyên gốc, Hoa Dạ Ngữ và vai nam chính trước kia Hách Liên Thịnh chính là mới vừa đánh bại Diêm La bà, tuy rằng thắng, nhưng bản thân cũng bị trọng thương ở Lạc Thành tu dưỡng, rất nhiều nguyên nhân tụ chung vào một chỗ, để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy mình nên đi Lạc Thành một chuyến.
Nàng cưỡi ngựa đến bên bờ, vừa định tìm chủ thuyền, lại được biết con thuyền cuối cùng đi Lạc Thành trong ngày hôm nay đã bị một cái cô gái mướn đi, mới đi được không lâu, nếu nàng đang vội, có thể hỏi một chút có thể đi ké thuyền hay không.
Phó Bạch Chỉ dĩ nhiên là vội vã, cho nên nàng liền nhìn về hướng con thuyền ở cách đó không xa, nhưng mà, cũng chính là cái nhìn này, lại làm cho ánh mắt mất mác của nàng nỡ rộ hào quang.
Phó Bạch Chỉ đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như mình gặp lại Hoa Dạ Ngữ, sẽ có biểu tình như thế nào, sẽ kích động đến rơi lệ, hay là sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng mà, đợi cho đến khi nàng thật sự thấy, lại phát hiện ra tâm tình của mình hoàn toàn không đủ để dùng bất kỳ cái từ ngữ gì để hình dung.
Lâu như vậy không gặp, Hoa Dạ Ngữ đúng là lại gầy đi rất nhiều, y phục đã từng vừa người giờ mặc lên người nàng, lại có chút cảm giác chống đỡ không nổi.
Nàng đứng ở đầu thuyền đón gió, mái tóc dài màu tím sẫm bị gió thổi tán loạn, rối tung che lại nửa khuôn mặt của nàng, nhưng không cách nào che khuất vẻ đẹp của nàng.
Dường như nàng đang chuyên chú nhìn cái gì đó, mãi đến khi phát hiện đường nhìn của mình rơi vào trên người nàng, cơ thể có chút run nhẹ,
Nàng không quay đầu lại, nhưng Phó Bạch Chỉ biết, nàng hẳn là có thể cảm giác được mình, sau một khắc, khi Hoa Dạ Ngữ xoay người lại, Phó Bạch Chỉ cũng thẳng tắp nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt Hoa Dạ Ngữ Phó Bạch Chỉ thấy được sự đè nén mừng rỡ, còn có chút kinh hoảng không cẩn thận lộ ra ngoài, trong lúc vô tình, Phó Bạch Chỉ đã đỏ vành mắt.
Nàng phát hiện mình căn bản không cách nào buông Hoa Dạ Ngữ, một khi nàng khôi phục lại tình cảm, thì nàng cũng không cách nào buông tha cô gái quá mức tốt đẹp này.
Hai người từ khi gặp nhau đến hiểu nhau, rồi đến khi Hoa Dạ Ngữ nảy sinh tình yêu với mình, bởi vì sự nhút nhát của mình buộc các nàng tách ra, lại bởi vì sự vô năng của mình để cho Hoa Dạ Ngữ một lần lại một lần bị thương tổn, mặc dù sau đó hai người ở cùng một chỗ, người này vẫn bởi vì mình mà nhận hết đau khổ.
Phó Bạch Chỉ không có quên lúc ban đầu ở rừng Quỳ Hợi, mũi kiếm dứt khoát mà Hoa Dạ Ngữ đâm vào mình.
Phó Bạch Chỉ hiểu nguyên nhân vì sao nàng làm vậy, nhưng lúc đó lại không cách nào trở nên khổ sở.
Nhưng bây giờ nhìn Hoa Dạ Ngữ, nghĩ đến nàng vì mình làm những chuyện như vậy, nước mắt của Phó Bạch Chỉ đã không còn cách nào nhẫn nại nữa, nàng cũng không muốn nhẫn nại cái gì.
Ngữ nhi, là thê tử của mình, nàng làm sao nỡ vứt bỏ nàng, lại tổn thương nàng.
Cái tên Phó Bạch Chỉ trước đây luyện băng tâm bí quyết, rốt cuộc là có bao nhiêu vô sỉ? Mới để cho Ngữ nhi suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy thoát đi chứ?
Tình cảm của hai người các nàng, dường như vẫn luôn là Hoa Dạ Ngữ liều mạng đi bảo vệ, đến loại thời điểm này, Phó Bạch Chỉ không đành lòng để cho bờ vai gầy yếu của nàng chống đỡ gì thêm nữa, đây là thời điểm nàng nên dựa vào năng lực của mình mà dũng cảm, tuy rằng hiện tại nàng chỉ là một người võ công gà mờ.
"Vị cô nương này, vị trên bờ cũng là muốn đến Lạc Thành, chẳng biết ngài có bằng lòng mang theo nàng một đoạn hay không?" Người lái đò tất nhiên là không có nhìn ra gút mắt giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, liền đi tới hỏi Hoa Dạ Ngữ, thế nhưng đợi đã lâu mà đối phương cũng không có phản ứng, lúc đang buồn bực, Hoa Dạ Ngữ lại xoay người, cúi đầu nói với hắn câu lái thuyền.
Thấy Hoa Dạ Ngữ không muốn cùng thuyền với người khác, chủ thuyền cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thủ thế xin lỗi Phó Bạch Chỉ, liền chèo thuyền đi.
Nhìn mái chèo tạo nên gợn nước trên mặt hồ, Hoa Dạ Ngữ biết lòng mình sợ là còn rung chuyển hơn mặt nước.
Nàng chẳng bao giờ hy vọng xa vời ở trước lúc rời đi còn có thể gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, thế cho nên nàng thậm chí cho rằng mọi thứ lúc nãy đều là một hồi ảo giác.
Hoá ra a Chỉ thực sự không có việc gì, nàng phế đi võ công, khôi phục tình cảm, cứ như vậy đến tìm mình.
Nghĩ tới đây, viền mắt Hoa Dạ Ngữ phiếm hồng, khóe miệng lại nhịn không được giương lên.
Nàng thực sự không biết đây là ông trời cho ban cho hay là trừng phạt nàng, nàng nằm mơ cũng muốn gặp lại Phó Bạch Chỉ một lần, mà nay cứ như vậy bỗng nhiên biến thành hiện thực.
Đáng tiếc là, nàng nào có nhiều thời gian có thể bầu bạn với a Chỉ, nàng làm nhiều như vậy, chính là không muốn để cho a Chỉ thấy dáng vẻ trong khoảng thời gian cuối cùng này của mình, nhưng thật sự vẫn là phí công vô ích sao?
Cơ thể Hoa Dạ Ngữ run rẩy, nàng biết tâm tình của mình không thể chấn động quá lớn, như vậy sẽ tăng tốc độ phát độc, thế nhưng nghe tiếng nước im lặng ở phía sau, nàng lại không nhịn được muốn quay đầu nhìn Phó Bạch Chỉ một cái.
Đè nén lại dục vọng, cơ thể Hoa Dạ Ngữ trở nên có chút cứng ngắc.
Bỗng nhiên, nàng nghe được người lái đò trên bờ bỗng nhiên hô to cái gì, ngay sau đó đúng là nghe được từng đợt tiếng gió thổi.
Hoa Dạ Ngữ vội vàng nhìn về phía sau, chỉ thấy Phó Bạch Chỉ đúng là vận khinh công, bay về phía chiếc thuyền của mình.
Hoa Dạ Ngữ nhíu mày, cũng không phải là bởi vì Phó Bạch Chỉ tự chủ trương, mà là bởi vì, nếu nội công của người này đã phế, khinh công tự nhiên cũng không còn như trước.
Thuyền đã đi được một khoảng cách, ngay cả mình muốn đuổi theo cũng là miễn cưỡng, huống chi là Phó Bạch Chỉ.
Quả nhiên, lúc còn cách một đoạn, Phó Bạch Chỉ cứ như vậy mà rơi vào trong nước, dù cho biết nàng nắm rõ kỹ năng bơi lội, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Nàng có bao nhiêu mong muốn để cho chủ đò dừng thuyền, hoặc là mình nhảy vào trong nước ôm lấy Phó Bạch Chỉ, nhưng Hoa Dạ Ngữ không thể làm như vậy, nàng nắm thật chặc đỉnh thuyền, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại Phó Bạch Chỉ đang giãy dụa ở trong nước, ngực đau đến mức như là bị xé rách, không để cho nàng biết đến tột cùng là độc phát tạo thành cơn đau, hay là vậy phần tình cảm dành cho Phó Bạch Chỉ đau.
"Vị cô nương này, ngươi xem..." Thấy Phó Bạch Chỉ bơi đến mức lao lực, mà Hoa Dạ Ngữ vẫn không quay đầu lại, người lái đò có chút do dự hỏi Hoa Dạ Ngữ lần nữa.
"Tiếp tục chèo thuyền, không cần..." Hai chữ để ý cắm ở trong cổ họng, để cho Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp nói ra khỏi miệng.
Nàng không ngừng hít sâu, hai tay run rẩy trắng bệch, mà vào lúc này, chủ thuyền lại mở miệng.
"Vị cô nương kia giống như là sặc nước, ta xem hay là..." Còn chưa đợi chủ thuyền nói xong, trên thuyền đã không còn bóng dáng của Hoa Dạ Ngữ, nàng nhảy vào trong hồ, lo lắng tìm Phó Bạch Chỉ, liền thấy người này thật sự là uống nước, đang hết sức thống khổ bưng