Y phục treo ở ngoài sân, ánh mặt trời chiếu xuống, rọi vào vết máu vẫn chưa tẩy sạch trên vải vóc có chút rõ ràng.
Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn cái vết máu bị mình bỏ sót kia, nàng có chút tức giận muốn kéo quần áo ném xuống, đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư bay vào đáp xuống đầu vai nàng, nàng thập phần lo lắng gở lá thư xuống, nhưng vẫn giống như mấy ngày trước, nội dung trong thư, để cho nàng thất vọng không thôi.
Người của Hàn tuyệt viện đã đi chung quanh tìm tung tích của cỏ lung mê, nhưng ngay cả một chút bóng dáng cũng không tìm thấy, nhìn trên mảnh giấy trắng mực đen viết không tìm được, Phó Bạch Chỉ chán nản ngồi xuống đất, nhìn hai tay của mình đờ ra.
Là người tạo ra cái thế giới này, sau khi tới đây, Phó Bạch Chỉ vẫn không cảm nhận được cái cảm giác ưu việt của một tác giả.
Nàng không thể chuyển kiếp thành nữ nhân vật chính, mà là trở thành nữ phụ trong sách nhất định phải chết đi, chưa từng nghĩ, sau khi nàng đến, mọi thứ trong cái thế giới này đều thay đổi.
Nàng và Hoa Dạ Ngữ mến nhau, để cho cái nhân vật nữ chính vốn nên là ngăn nắp xinh đẹp, dễ dàng có thể đạt được mọi thứ này biến thành yêu nữ tà giáo, thậm chí vì mình mà ba lần bốn lượt đến bên bờ sinh tử.
Mà nay, độc trên người nàng đã không có biện pháp kéo dài, vậy mà mình ngay cả cỏ lung mê ở nơi nào cũng không biết.
Cỏ này trước đây nàng chỉ là tùy tiện nghĩ tới rồi đặt ra, căn bản không có ý định để cho nó phát huy nhiều tác dụng trong văn, cũng không có viết vị trí chính xác của nó, nhưng không nghĩ tới hôm nay nó lại trở thành thứ duy nhất có thể cứu được Hoa Dạ Ngữ.
Phó Bạch Chỉ nhớ kỹ, nàng trước đây thiết định cỏ lung mê rất phức tạp, vả lại viết vô cùng kì diệu, giống như chính là một thứ khiến cho người ta không tìm được.
Cỏ lung mê, hoa trong đá bàn long, ở bên ngoài nó có màu xanh đậm, cỏ xanh như hoa bỉ ngạn, nó sẽ không sinh trưởng ở trong đất, mà là sinh trưởng ở trong nham thạch.
Trừ cái đó ra, cỏ lung mê chỉ cho người thành tâm sử dụng, nếu bị người có lòng dạ bất chính rút ra khỏi đá, sẽ nhanh chóng héo rũ.
Còn nếu là người thành tâm, thì cỏ lung mê sẽ hóa thành một đóa hoa rực rỡ.
Trước đây đặt ra như vậy, Phó Bạch Chỉ căn bản không có tìm tòi nghiên cứu sâu xa, nói trắng ra là cũng chỉ vì muốn thăng cấp một chút nội hàm cho văn chương mà thôi.
Thế nhưng nàng nghìn vạn không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành một thành viên trong câu chuyện này, mà cô gái mình yêu, lại bởi vì buội cỏ này, mà thay đổi cả cuộc đời.
Ở trong sân ngồi yên hồi lâu, lúc này Phó Bạch Chỉ mới lấy lại tinh thần, nàng thất lạc cất bộ y phục nhuốm máu, bưng cháo vừa nấu xong đi về phía căn phòng.
Đẩy cửa mà vào, người trên giường còn đang yên lặng mà ngủ.
Mặt của nàng tái nhợt yên tĩnh, vẫn xinh đẹp giống như trước đây, nhưng lại mang đến cho Phó Bạch Chỉ một loại cảm giác tùy thời đều có thể biến mất.
Mấy ngày trôi qua, cơ thể Hoa Dạ Ngữ càng ngày càng kém, số lần phát độc cũng thường xuyên hơn rất nhiều.
Phó Bạch Chỉ đã từng hỏi Hoa Dạ Ngữ, lúc phát độc có phải rất đau hay không, nhưng người này chỉ lắc đầu nói còn ổn, nhưng Phó Bạch Chỉ rõ ràng thấy qua vô số lần, lúc phát độc Hoa Dạ Ngữ len lén né tránh mình, co rúc ở trên giường một mình tiếp nhận phần đau đớn này.
Hoa Dạ Ngữ luôn có khả năng chịu đựng, vô luận là trước kia hay là hiện tại, cho tới bây giờ nàng đều là ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng đêm hôm đó, nàng đứng ở cửa, nhìn người này bởi vì đau đớn mà cắn nát môi dưới, nàng tựa như một con thú nhỏ bất lực cuộn thành một vòng, cắn ống tay áo thật chặc, cái trán bởi vì cơn đau nhức này mà tràn ra mồ hôi.
Từ đó về sau, Phó Bạch Chỉ liền phát hiện, sau mỗi lần phát độc Hoa Dạ Ngữ sẽ rơi vào hôn mê, nghiêm trọng thì sẽ thổ huyết, thời gian nàng tỉnh táo càng ngày càng ít, cũng không có biện pháp tự mình xuống giường đi lại nữa, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.
Mỗi một lần nhìn Hoa Dạ Ngữ ngủ, Phó Bạch Chỉ đều sợ hãi.
Nàng sợ Hoa Dạ Ngữ ngủ một giấc sẽ không tỉnh lại, sợ người này ngủ rồi sẽ bỏ mình mà đi.
Nhưng ngoại trừ sợ ra, lòng Phó Bạch Chỉ lại còn có một tia an ủi, mỗi một lần thấy Hoa Dạ Ngữ ngủ, nàng đều sẽ lẳng lặng trực ở một bên chờ nàng tỉnh lại.
Tự mình an ủi mà nghĩ, Ngữ nhi như vậy cũng tốt, chỉ cần ngủ, nàng sẽ không bị đau như vậy nữa.
Người này, dù cho biết thời gian không còn nhiều, nhưng trước mặt mình vẫn luôn tươi cười, một mình chịu đựng những cơn đau nhức này.
"A Chỉ...!Là ngươi sao?" Có lẽ là do Phó Bạch Chỉ nhìn rất chăm chú, Hoa Dạ Ngữ dần dần cảm nhận được sự tồn tại của nàng, liền tỉnh lại, thấy nàng mờ mịt nhìn mình, Phó Bạch Chỉ vội vàng đi tới ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói lời an ủi.
Từ tối hôm qua nàng đã phát hiện, thính lực của Hoa Dạ Ngữ kém hơn trước, mà hai mắt của nàng, cũng không cách nào thấy rõ.
"Ngữ nhi, ta nấu cháo cho ngươi, ngươi uống một ít đi." Phó Bạch Chỉ đem Hoa Dạ Ngữ ôm vào trong ngực, sờ đầu khớp xương trên bả vai nàng, chóp mũi nàng đau xót, nhất là khi thấy đối phương còn đang cố gắng cười với mình.
"A Chỉ, mùi hương trên người ngươi thật dễ chịu." Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa cự tuyệt cháo Phó Bạch Chỉ đút tới, tuy rằng nàng không có chút xíu khẩu vị nào, nhưng cũng không muốn làm cho Phó Bạch Chỉ khó xử.
Mấy ngày nay, hai người mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng nhau, nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng biết, khoảng thời gian tốt đẹp này sợ là không nhiều lắm.
Ngay cả Phó Bạch Chỉ cũng có thể nhìn ra mình đã hấp hối, bản thân Hoa Dạ Ngữ sao lại không biết.
Nàng không thấy rõ gương mặt của Phó Bạch Chỉ, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh của người nọ, nàng phải thật cố gắng mà nhìn, mà nghe, mới có thể thấy được dáng vẻ mơ hồ của người này, nghe được thanh âm ôn nhu của nàng.
Hoa Dạ Ngữ cảm thấy rất mệt, sống như vậy, thực sự sẽ làm cho người ta mệt mỏi rã rời.
Không phải nàng không muốn dứt khoát chết đi, thoát khỏi phần khó chịu này, nhưng nàng hiểu rõ, nếu mình có thể chống đỡ thêm chút thời gian, thỉnh thoảng a Chỉ còn có thể vui vẻ một chút.
Cho dù gắng gượng chống đở như thế gần như đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng, nàng vẫn muốn chống đỡ lâu hơn nữa.
"Thích thì cứ ngửi thêm, ngươi nhìn ngươi xem, như một con chó nhỏ." Nhìn Hoa Dạ Ngữ ở trên người mình cọ tới cọ lui, Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, nàng đút cháo cho người trong lòng, nhẹ nhàng sờ đầu của nàng, nhưng mà, khi cái muỗng từ trong miệng nàng rút ra, trên chiếc muỗng sứ vốn trắng nõn, lại có thêm một vết máu.
Phát hiện này khiến cho Phó Bạch Chỉ hít ngược một hơi, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn cương cứng.
Nàng nhìn máu bên mép Hoa Dạ Ngữ, người này căn bản không biết nàng lại ói ra máu, thủy chung tựa ở trên vai của mình, rất cố gắng cười với nàng.
Nụ cười này, dịu dàng xinh đẹp, rồi lại tàn nhẫn đến cực điểm.
Nước mắt không chịu khống chế theo viền mắt chảy xuống, Phó Bạch Chỉ không chịu nói thêm gì nữa, mà là cười khan đưa tay cầm khăn lên, lau đi máu bên khóe miệng Hoa Dạ Ngữ."Ngươi xem ngươi, thật vụng về, đồ ăn dính cả lên mặt." Dù cho cực lực che dấu giọng mũi, nhưng thanh âm run rẩy của Phó Bạch Chỉ lại bán đứng nàng.
Cảm thấy Hoa Dạ Ngữ miễn cưỡng chống tay, dần dần sờ lên mặt mình, một khắc kia, Phó Bạch Chỉ cũng không thể chịu đựng được khóc lên.
Nàng biết mình không nên khóc trước mặt Ngữ nhi, ngàn không nên vạn không nên bộc lộ sự yếu đuối trước mặt người này, thế nhưng nàng...
"A Chỉ...!Đừng khóc...!Ta sẽ dùng hết khả năng ta có mà bầu bạn với ngươi...!Ta sẽ..." Mặc dù mắt không cách nào nhìn rõ dáng vẻ rơi lệ của Phó Bạch Chỉ nữa, nhưng làm sao Hoa Dạ Ngữ lại không cảm giác được người bên cạnh khó chịu.
Nàng đứt quảng nói, nhưng cơn đau ở ngực khiến cho nàng không có biện pháp tiếp tục duy trì.
Nàng lẳng lặng che trái tim còn đang nhảy nhót, lại cảm thấy tốc độ đập càng ngày càng chậm, chậm đến nỗi hầu như ngay cả chính mình cũng sắp không cảm nhận được.
"Ngữ nhi, ngươi sao rồi? Có phải lại khó chịu hay không? Thuốc! Ta lấy thuốc cho ngươi ngay!" Thấy Hoa Dạ Ngữ hô hấp vô cùng trắc trở, Phó Bạch Chỉ hoảng hồn, nàng vội