Tác giả có lời muốn nói: Khi mọi người xem chương này, có thể sẽ cảm thấy nội dung không đầu không đuôi.
Đó là bởi vì nó được trích ra từ trong cuốn phiên ngoại riêng.
Vì cuốn phiên ngoại này có 120.000 chữ, nên không thể đem lên hết trên đây, vậy nên ta lấy ra 2 chương《 Nuôi dưỡng sư muội 》 và 《 Trở lại hiện đại 》up lên cho mọi người xem qua.
Bộ này ngày 28 tháng 8 năm 15 bắt đầu, sau đó vào ngày 12 tháng 5 năm 16 kết thúc, cũng chính là ngày hôm nay, chính thức nói với mọi người: hẹn gặp lại.
Trong suốt 9 tháng, bộ này đã giúp ta quen biết được nhiều bạn bè và độc giả mới, cũng là một tác phẩm để cho ta cảm thấy thỏa mãn và vượt qua những bản ghi chép trước đây trong cuộc đời sáng tác của ta.
Bộ xuyên sách này, ngay từ đầu ta không định viết theo kiểu võ thuật, mà là viết thành một dạng khác.
Sau đó viết được mấy chương, cảm thấy không có cảm giác, vì vậy xóa sạch đại cương, và bộ này ra đời.
Rất lâu rồi ta mới viết lại cổ văn, trước đây vẫn luôn cảm thấy mình hành văn không được tốt, không viết ra được cái không khí của cổ văn, sau lần này, ta lại phát hiện mình vẫn có thể đi nếm thử một ít nút thắt trước đây mình không thể khống chế, coi như là một trong những điều ta thu hoạch được sau bộ này.
Cảm tạ mọi người đã đến Tấn Giang xem vip văn của ta, cảm tạ mọi người dù cho ở ngoài có nhiều nơi đạo văn như vậy vẫn vào Tấn Giang xem sách của ta.
9 tháng này ta rất vui vẻ, dù sao ta cũng không phải là người chịu ngồi yên, nếu quả thật có một ngày không viết văn, ta sẽ cảm thấy không thoải mái, thật sự.
Cho nên vẫn sẽ viết bộ mới.
- -
Nuôi dưỡng sư muội • chương 2:
Phó Bạch Chỉ phát hiện, có lẽ từ trước đến nay Hoa Dạ Ngữ bị khi dễ nhiều lắm, tuổi còn nhỏ, mà sự đề phòng của nàng đối với người khác đã cực cao.
Thấy nàng sau khi nói xong liền rúc vào trong góc nắm y phục thật chặc, Phó Bạch Chỉ sờ sờ đầu của nàng, đem nàng từ dưới đất ôm lên.
"Được rồi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, mới muốn giúp ngươi tắm rửa, nếu ngươi không muốn, ta đi ra ngoài là được." Phó Bạch Chỉ nói xong liền muốn xoay người rời khỏi, ai biết nàng chưa kịp bước ra nửa bước, ống tay áo liền bị Hoa Dạ Ngữ túm lấy.
"Tỷ tỷ...!Không phải là ta không muốn, chỉ là...!lâu rồi ta chưa từng tắm rửa đàng hoàng, thường ngày luôn lặn xuống sông mấy cái coi như xong, ta..."
"Được rồi được rồi, ta biết, vậy ta giúp ngươi tắm được không? Còn nữa, sau này ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta là Phó Bạch Chỉ, ngươi trực tiếp gọi ta a Chỉ là được."
"A Chỉ*." Nghe được lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ ngoan ngoãn gọi nàng, nhưng mà nhìn ánh mắt của nàng, Phó Bạch Chỉ lại luôn cảm thấy người này ngoài miệng nhớ kỹ a Chỉ, nhưng trong đầu lại chẳng biết là dùng chữ nào.
*Chỉ mà Hoa Dạ Ngữ dùng có nghĩa là giấy.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải gọi là giấy như ngươi nghĩ, mà là Chỉ trong tên một loại cỏ thơm, nhưng mà bây giờ ta có nói sợ là ngươi cũng không biết, sau này ta dạy chữ cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Um, ta nguyện ý."
"Vậy bây giờ, tắm cho ngươi trước đi."
Phó Bạch Chỉ nói, vài ba động tác liền cởi sạch quần áo bẩn của Hoa Dạ Ngữ, nếu vừa rồi Phó Bạch Chỉ còn tưởng rằng Hoa Dạ Ngữ là vì xấu hổ, là vì không thích bị người khác nhìn đến thân thể của nàng, thì sau khi cởi y phục ra, Phó Bạch Chỉ liền biết là mình sai rồi.
Là một thiếu nữ năm tuổi, vóc người hiện tại của Hoa Dạ Ngữ lùn hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Bởi vì ăn không đủ no suốt một thời gian dài, nàng gầy muốn chết, tựa như một con thỏ trắng gầy nhỏ đáng thương, trên người chỉ có thể mò được xương và xương, không có một chút thịt.
Trên cơ thể trắng nõn ấy tràn đầy những vết bầm tím, không chỉ trên lưng, ngay cả ngực và bụng cũng có.
Nhìn những vết thương này, Phó Bạch Chỉ cực kỳ đau lòng, viền mắt lập tức nổi lên hơi nước.
Nàng hối hận, khi nãy nàng ngàn không nên vạn không nên buông tha những đứa trẻ kia, mặc dù những đứa bé đó còn nhỏ không biết gì, thế nhưng, bọn họ dám đối xử với Hoa Dạ Ngữ như vậy, cho dù là trẻ nhỏ, hay là đổi thành bất kỳ người nào trên đời này, Phó Bạch Chỉ đều phải chém sạch bọn họ.
"A Chỉ, đừng giận." Ngay khi Phó Bạch Chỉ siết chặc trường kiếm trong tay, bỗng nhiên có một đôi tay nhỏ bé sờ lên trán của nàng.
Nghe lời nói ở gần bên tai, trong thoáng chốc, dường như lại trở về thời điểm chung sống với Hoa Dạ Ngữ trước đây.
Khi đó mỗi lần nhìn thấy tình trạng cơ thể của Hoa Dạ Ngữ, thì Phó Bạch Chỉ lại căm hận đám người tổn thương nàng, không cẩn thận liền để lộ ánh mắt hung ác, mỗi khi như vậy, người nọ đều sẽ vô cùng thân thiết chạm vào mình, làm cho mình bình tĩnh trở lại.
"Xin lỗi, dọa đến ngươi sao?" Phó Bạch Chỉ đỡ trán, hỏi cái người be bé trước mặt, nàng không hề quên lúc này Hoa Dạ Ngữ chỉ là một đứa trẻ, căn bản không hiểu những chuyện ngổn ngang kia.
"Không có, nhưng mà vừa rồi a Chỉ có vẻ rất ác, không đẹp."
"Ta đây bảo đảm sau đó tuyệt đối sẽ không hung ác với ngươi, được rồi, ta đi múc nước."
Đặt Hoa Dạ Ngữ ngồi yên ở một bên, Phó Bạch Chỉ cầm lấy nước nóng đã nấu trước đó, thử lại độ ấm, cảm thấy không thành vấn đề mới ôm Hoa Dạ Ngữ bỏ vào.
Thùng nước này trước đây nàng dựa theo vóc người của mình mà mua, lúc này mới nhớ tới để Hoa Dạ Ngữ dùng thật ra là quá lớn.
Mắt thấy cái người be bé kia đứng thẳng người mới miễn cưỡng lộ cằm ra khỏi mặt nước, bộ dáng đó khiến cho Phó Bạch Chỉ nhịn không được nuốt nước bọt, mất tự nhiên dời tầm mắt tới hai cái bánh bao nhỏ của đối phương.
Lúc này Hoa Dạ Ngữ hiển nhiên còn chưa có trổ mã, thực ra, cho dù qua mười năm nữa, cặp núi nhỏ này cũng chỉ hơi hơi nhấp nhô mà thôi.
Chỉ là hôm nay, bởi vì quá mức non nớt, nên hai cái đồi nho nhỏ ấy nhìn qua quả thực vô cùng khả ái.
Nước rất ít rất cạn, ánh mặt trời chiếu vào, lại càng soi rọi rõ ràng hơn.
Hơn nữa, bỏ qua bộ ngực không nói tới, vị trí trung tâm kia, cũng còn non nớt ngây ngô, lông tơ nhàn nhạt đắp lên trên vùng bí ẩn, nghĩ đến trước đây mình đã từng vô số lần khám phá qua cổ thân thể này, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình thật sự là vô cùng tà ác, vừa nhìn Hoa Dạ Ngữ phiên bản năm tuổi, vừa nhớ tới chuyện không biết xấu hổ như vậy.
"A Chỉ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Thấy Phó Bạch Chỉ nhìn mình chằm chằm đờ ra, Hoa Dạ Ngữ nhỏ giọng hỏi, nàng có chút ngượng ngùng lấy tay chống đỡ cơ thể, nhưng trong lòng lại rất thích ánh mắt chuyên chú của Phó Bạch Chỉ khi nhìn mình.
"A? Không có...!Không có gì, ta giúp ngươi tắm, sau đó tìm chút thuốc trị thương bôi cho ngươi, những vết thương này nhất định là rất đau đi?" Phó Bạch Chỉ dùng khăn mặt và bồ kết rửa sạch cơ thể Hoa Dạ Ngữ, thấy mình hơi dùng sức sẽ làm nàng phát run, liền thả lực đạo càng ngày càng nhẹ.
"Ừ, vốn là rất đau, nhưng bây giờ tốt hơn rất nhiều.
A Chỉ ngươi có phải là tiên nữ mà trời cao phái tới hay không? Không thì tại sao ngươi lại cứu ta, còn đối xử với ta tốt như vậy.
Ta không có bạc cho ngươi, tướng mạo lại còn kém như vậy, cũng không thể bị ngươi bán vào thanh lâu để đổi bạc, nếu nói là...!nếu nói là làm con dâu nuôi từ bé, ta và ngươi đều là nữ tử...!hình như ta cũng không làm được."
Hoa Dạ Ngữ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã ăn xin ở bên đường, cũng dần nhiễm một ít lời người lớn hay nói.
Nàng luôn cảm thấy không có ai vô duyên vô cớ đi đối xử tốt với người khác, a Chỉ đối xử với mình như vậy, nhất định là muốn cái gì đó.
Nhưng mình vừa nghèo vừa xấu xí, còn không có gì cả, nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên chán nản cực kỳ.
Tỉ mỉ cân nhắc một chút, trên người mình đúng thật là không có một chút gì đáng giá để cho Phó Bạch Chỉ nảy sinh ý đồ.
Lời này Hoa Dạ Ngữ vô tình nói ra, lại chọt trúng ý đồ của Phó Bạch Chỉ.
Từ khi bắt đầu tìm kiếm Hoa Dạ Ngữ, nàng chính là vì muốn nối tiếp duyên phận của hai người.
Nàng yêu Hoa Dạ Ngữ, lại không thể gần nhau, bây giờ nàng lại có được một cơ hội.
Phó Bạch Chỉ không muốn lại để cho Hoa Dạ Ngữ chịu khổ, nàng cho rằng mình sẽ đối xử tốt với nàng.
Có điều, lúc trước Phó Bạch Chỉ không quan tâm đến vấn đề tuổi tác, hiện tại suy nghĩ một chút, ngược lại cũng phải cảm thán, dáng vẻ của mình bây giờ, đích xác rất giống một bác gái hèn mọn dụ dỗ cô gái nhỏ.
Con dâu nuôi từ bé và gì gì đó, trong lòng nàng không phải là đang xem Hoa Dạ Ngữ như là con dâu nuôi từ bé mà đối đãi sao? Nuôi nàng lớn chút xíu, nuôi đến cái dáng vẻ yêu nghiệt ngon miệng như trước đây, rồi dứt khoát ăn tươi.
"Thế nào? Nếu ta muốn Ngữ nhi làm con dâu nuôi từ bé của ta, ngươi không muốn?" Phó Bạch Chỉ trêu đùa Hoa Dạ Ngữ, còn không quên đưa tay khều khều cằm của nàng.
Vốn là lời nói vui đùa, ai biết gương mặt của Hoa Dạ Ngữ trong nháy mắt lại đỏ như lồng đèn, thấy nàng che mắt đem nửa khuôn mặt giấu vào trong nước, Phó Bạch Chỉ có chút hoảng, nàng lại nóng lòng, sao lại có thể tùy tiện đùa giỡn một đứa bé mới năm tuổi vậy chứ?
"Ngữ nhi mau ra đây, là ta sai rồi, a Chỉ đang trêu chọc ngươi mà thôi." Phó Bạch Chỉ lôi Hoa Dạ Ngữ ra, lại thấy đứa bé kia trừng mắt nhìn mình, trong đó không có kinh hãi, ngược lại là ủy khuất.
Phó Bạch Chỉ thẫn thờ, bản thân cũng đã rút lại lời nói, sao Hoa Dạ Ngữ vẫn mang dáng vẻ bị ăn hiếp? Tội nghiệp khiến người ta muốn yêu thương.
"Lời A Chỉ nói luôn luôn nhanh chóng thay đổi như vậy, giống như...!những tên nam nhân vứt bỏ thê tử...!mà Hoa gia gia đã nói.
Rõ ràng nói muốn ta làm con dâu nuôi từ bé của ngươi, nhưng khi phát hiện ta không có bạc lớn lên lại xấu xí thì liền không cần ta nữa.
Tuy rằng hiện tại ta không có bạc, nhưng sau này ta trưởng thành liền kiếm nó đưa cho ngươi, tuy rằng hiện tại ta không đẹp, nhưng...!nhưng cũng không phải là lớn lên cũng xấu xí a."
Hoa Dạ Ngữ nói những lời này rất gấp, giống như là sợ mình sẽ bỏ lại nàng.
Nghe xong những lời này, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, hoá ra trên đời này thứ khó đoán hơn lòng dạ của nữ nhân, lại là ý nghĩ của một đứa trẻ.
Làm gì có ai đã làm con dâu nuôi từ bé lại còn muốn cho thêm tiền? Hơn nữa, là ai nói với Ngữ nhi bây giờ nàng xấu xí? Đời này Phó Bạch Chỉ gặp qua nhiều trẻ em như vậy, Hoa Dạ Ngữ không thể nghi ngờ là đứa bé đáng yêu nhất.
Huống chi, tướng mạo về sau của Hoa Dạ Ngữ ra sao, không ai có thể biết rõ hơn nàng.
"Nga? Ngữ nhi nói vậy, chính là muốn làm con dâu nuôi từ bé của ta sao?"
"Này...!A Chỉ...!Ta...!Ta..."
"Thế nào? Không phải vừa rồi còn nói nhiều như vậy sao, bây giờ Ngữ nhi muốn đổi ý?"
Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, không ngừng dùng bồ kết lướt qua cổ của Hoa Dạ Ngữ, chọc cho nàng nhịn không được rụt người một cái.
Bị đùa giỡn như vậy, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay của Phó Bạch Chỉ.
Nhìn bàn tay nhỏ bé mịn màng cầm lấy tay mình, Phó Bạch Chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng không giãy dụa, tùy ý đối phương sờ soạng, rất là mong đợi Hoa Dạ Ngữ sẽ nói cái gì.
"Nếu a Chỉ muốn ta làm con dâu nuôi từ bé, cũng không phải là không thể.
Nhưng...!Ta và ngươi đều là nữ tử, ta...!ta quả thực chẳng biết nên làm cái gì để ngươi vui.
Ngươi nhìn ta như vậy làm gì...!Ta...!Ta khẩn trương quá đã quên mất nên nói cái gì."
Trở lại hiện đại • chương 2:
Vì để cho Hoa Dạ Ngữ mau chóng thích ứng với cuộc sống ở hiện đại, Phó Bạch Chỉ không có vội vàng đi tìm việc làm, mà là mua thật nhiều sách về cho nàng, để cho nàng bắt đầu học chữ.
Hai người có đủ tiền, tạm thời không lo ăn uống, mỗi ngày thức dậy chính là cùng nhau ru rú trong nhà đọc sách nhận thức mặt