Lúc vải vóc che chắn thân thể theo tiếng nói mà rơi, Hoa Dạ Ngữ có thể cảm giác được nhịp tim của mình gần như là ngừng đập.
Phía sau là thân thể không một mảnh vải của Phó Bạch Chỉ, có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong mềm mại của con gái dính sát vào lưng mình.
Đó là một loại cảm giác mềm mại mà nhu nị hoàn mỹ, khiến cho Hoa Dạ Ngữ không nhịn được càng muốn dán chặc hơn nữa.
Nhưng mà, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nàng tuyệt đối không có can đảm đi làm.
Trong đầu lắp đầy cảnh tượng Phó Bạch Chỉ cởi quần áo lúc nãy, bờ vai nàng mượt mà trắng nõn, eo thon, cùng với hai chân quá mức thon dài.
Trừ bản thân, đây là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ thấy thân thể trần trụi của kẻ khác, nàng vốn nghĩ rằng nhìn lén như vậy là dâm loạn đáng xấu hổ, nhưng nhìn thấy thân thể Phó Bạch Chỉ trong chốc lát nàng lại cảm thấy tuyệt vời cùng mê hoặc.
Như bình minh, như hoàng hôn, càng giống như trăng tròn trong màn đêm, hoa sen trắng trong đầm nước.
Thân thể như vậy làm cho Hoa Dạ Ngữ không cách nào dời mắt, chỉ cần nghĩ đến mình sắp sửa cùng Phó Bạch Chỉ thân mật ngâm mình trong cùng một ao nước, nàng liền kích động thở gấp gáp.
Cơ thể rất nóng, từ lúc nãy vẫn ấm lên, mà giờ phút này được Phó Bạch Chỉ ôm, mồ hôi trên người dần dần thấm vào quần áo, đan điền và bụng dưới khô nóng khó nhịn, tiết khố lại bị thứ mồ hôi kỳ quái kia làm ướt.
"Mau cỡi quần áo vào đi." Sau một lát, thấy Hoa Dạ Ngữ không giãy dụa nữa, Phó Bạch Chỉ buông nàng ra, đem quần áo xốc xếch của nàng nhặt lên sắp xếp tốt, vào trong nước trước.
Nghe sau lưng có tiếng nước gợn rì rào, Hoa Dạ Ngữ cắn răng, hai tay siết chặc cái yếm cùng tiết khố còn sót lại trên người, đầu mũi đỏ như thể sắp chảy máu tới nơi.
Mình tuyệt đối không có biện pháp mặc quần áo này đi ra, hơn nữa không tắm ở chỗ này, trở về phòng cũng cần phải cởi quần áo rửa mặt, mà sư tỷ tắm xong rất có thể sẽ nằm ở trên giường đem động tác của mình thu vào trong mắt.
Nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ đột nhiên có chút hối hận hôm nay mình nhanh như vậy đồng ý Liễu Tĩnh Mạt an bài ở cùng Phó Bạch Chỉ.
Nhưng mà ̣...!nàng thực sự không muốn để vuột mất cơ hội ở chung với đại sư tỷ.
Suy đi nghĩ lại, Hoa Dạ Ngữ vẫn là cắn răng chậm rãi cởi tiết khố, tiếp theo cởi cái yếm, đem hai thứ đó chồng lên nhau cất xong.
Độ ấm bây giờ của thuốc tắm chính là tốt nhất, cách không xa nhìn lại, bờ nước đều là sương mù lượn quanh, mà Phó Bạch Chỉ chính là dựa vào một bên, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoa Dạ Ngữ nhẹ bước đi tới, muốn an tĩnh ở bên kia tùy tiện ngâm một chút, ai ngờ Phó Bạch Chỉ vào lúc này lại bất chợt quay đầu.
Trong nháy mắt, Hoa Dạ Ngữ cứng ngắc tại chỗ bối rối, nàng biết rõ, thân thể của mình, bộ vị bí ẩn nhất của mình hẳn là phơi bày trước mắt Phó Bạch Chỉ, không che giấu bất kỳ chỗ nào.
Thực ra Phó Bạch Chỉ cũng không phải cố ý quay đầu làm khó Hoa Dạ Ngữ, chỉ là nghĩ sao nàng còn chưa xuống, liền tò mò ngoảnh lại liếc nhìn.
Chẳng qua là nhìn xong, Phó Bạch Chỉ liền có chút hối hận.
Cũng không phải do cơ thể Hoa Dạ Ngữ như thế nào, mà do bản thân là một thẳng nữ, khi nhìn đến cổ thân thể này, ngực lại có thể nảy sinh rung động không giải thích được.
Không biết là do quá nóng hay là đang xấu hổ, gương mặt của Hoa Dạ Ngữ rất đỏ, nhất là chóp mũi, giống như là bị ai đó bóp qua vậy.
Tóc nàng đen dài thoải mái mà rơi, uyển chuyển rũ xuống ngang eo, xương quai xanh lồi ra đầy đủ góc cạnh, hai núi nhỏ trước ngực hơi trổ mã vểnh lên, chóp đỉnh béo mập trong suốt, dùng kiều diễm ướt át để hình dung cũng tuyệt không quá đáng.
Ánh mắt theo địa phương không nên nhìn tiếp tục dao động, đem phiến cỏ thơm không tính là dày đặc thu vào trong mắt.
Phó Bạch Chỉ cũng cảm giác mình nhìn chằm chằm quá mức quả thật không đúng đắn, đến nỗi có thể nói là thất lễ.
Có lẽ nàng đã sớm quên, là cổ nhân, hành động cởi quần áo Hoa Dạ Ngữ của nàng khi nãy đã coi như là vô lễ, chứ đừng nói chi là quan sát như vậy.
Mắt thấy Hoa Dạ Ngữ cực kỳ ngượng ngùng lấy tay che khuất bộ phận giữa hai chân và trước ngực, Phó Bạch Chỉ mới thỏa mãn thu hồi đường nhìn, kinh sợ trong lòng đúng là bởi vì không thể xem tiếp mà thất lạc.
Phó Bạch Chỉ nhíu mày, luôn cảm giác từ lúc mình tới thế giới này càng ngày càng trở nên kỳ lạ, nếu không như thế nào vừa rồi lại sinh ra ý nghĩ chiếm thân thể này làm của riêng? Chảng lẽ xuất phát từ tâm lý ganh tị của nữ phụ?
"Ao nước này hình như thật sự có chút tác dụng, ngâm xong cảm thấy đau nhức trên người tan đi rất nhiều." Phó Bạch Chỉ nói, liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ thận trọng ngồi một bên, liền thấy cả người nàng ngoại trừ đầu còn lại đều chôn trong nước, thấp thỏm bất an nhìn mình.
Hai con ngươi chứa một tầng hơi nước, giống như là con thỏ nhỏ vô tội đáng yêu.
Phó Bạch Chỉ cứ như vậy nhìn, gần như đã quên thu hồi tầm mắt, thấy Hoa Dạ Ngữ cúi đầu rửa sạch thân thể, rõ ràng lau sau lưng không được, Phó Bạch Chỉ trong bụng khẽ động, chậm rãi đi tới bên cạnh Hoa Dạ Ngữ, lấy đi khăn mặt trên tay nàng.
"Tay ngươi cố gắng thế nào cũng lau không tới phía sau, ta tới giúp ngươi." Phó Bạch Chỉ nói, cũng không quản Hoa Dạ Ngữ từ chối hay bác bỏ, đã di chuyển tay đến.
Theo nàng, nữ sinh chà lưng giúp nhau, là hành động hết sức bình thường.
Chỉ tiếc, tên còn lại không nghĩ như vậy.
Từ trước lúc nàng qua tới, Hoa Dạ Ngữ đã cảm thấy nước gợn sóng, nàng một lòng chỉ lo khẩn trương, lại đem bản thân đưa vào hoàn cảnh càng thêm bất an.
Hương vị trên người Phó Bạch Chỉ rất thơm, sau khi tắm lại trộn lẫn mùi dược thảo thơm ngát, càng thêm dễ ngửi.
Nghe nàng muốn vì mình chà lưng, Hoa Dạ Ngữ trong lòng là một trăm nguyện ý, một vạn mừng rỡ, tất nhiên là đã đè ép ngượng ngùng.
Nàng dạ một tiếng liền tựa vào cái bục bên cạnh, hưởng thụ sự săn sóc lúc này.
"Sư tỷ, hôm nay ngươi tức giận, là bởi vì ta nói sai cái gì sao?" Cơ thể được Phó Bạch Chỉ dùng lực đạo nhẹ nhàng lau một cái, Hoa Dạ Ngữ thoải mái than nhẹ lên tiếng.
Nàng nhớ tới hai người ngày hôm nay chiến tranh lạnh, mặc dù tới nhanh đi cũng nhanh, nàng lại không biết nguyên nhân ở đâu.
"Không có gì, bất quá là tự ta giận dỗi mà thôi.
Nhưng thật ra sau lưng ngươi, để lại một hai vết tích đây."
Khẽ vuốt ve phần lưng trơn phẵng của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ thấy được vết sẹo lúc mình vừa đến thế giới này tạo thành.
Mặc dù phần lớn đã sớm không thấy tung tích, lại có mấy dấu vết rất sâu rơi xuống.
Cơ thể Hoa Dạ Ngữ trắng ngần, làm sẹo càng thêm rõ ràng.
"Sư phụ từng nói qua, người hành tẩu giang hồ, nhiều sẹo là chuyện thường." Nghe lời nói của Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ biết nàng đang nhớ về chuyện đã từng xảy ra.
Nghĩ đến mấy tháng trước hai người còn ngăn cách, giờ đây lại tắm chung một chỗ.
Hoa Dạ Ngữ nhịn không được bùi ngùi, nàng thực sự rất yêu thích đại sư tỷ của bây giờ, mặc dù đa số thời gian đều rất lạnh nhạt, nhưng thỉnh thoảng lộ chút ôn nhu cũng đã đủ rồi, chính là như lúc này.
"Nói như vậy ngươi hoàn toàn không để ý? Nếu như về sau ngươi gặp phải nam tử mình thích nên làm sao bây giờ? Nam tử cũng không thích một cô gái trên người có sẹo." Mang theo một chút tâm lý thử dò xét, Phó Bạch Chỉ hỏi.
Tuy là cuộc sống ở Dược tiên cốc không sai, nhưng nàng chính là không quên chính sự.
Nếu như không đoán lầm, vai nam chính, ngày mai sẽ chạm mặt với Hoa Dạ Ngữ.
"Nếu không thích, ta cũng không muốn cưỡng cầu.
Huống chi, hiện giờ trong lòng ta không có những thứ tình cảm vô dụng kia." Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ có chút lạnh, mang theo một ít xa cách cùng cứng ngắc.
Đây là lần đầu tiên