Lại nói tiếp, vào thời điểm này Liễu Tử Linh mới tới kinh nguyệt, Liễu Tĩnh Mạt một chút cũng không kinh ngạc.
Đa số bạn cùng lứa tuổi lúc mười hai tuổi đã có, còn Liễu Tử Linh thì đến nay mới tới.
Nhìn gương mặt tái nhợt của người trong lòng, còn rõ ràng vì nhịn đau mà cắn chặc cánh môi, Liễu Tĩnh Mạt cực kỳ đau lòng, không nói hai lời liền ôm lấy Liễu Tử Linh, đỡ nàng vào trong phòng.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng còn lưu lại huân hương nhàn nhạt tối qua, Liễu Tĩnh Mạt mở ngăn tủ dưới giường, đập vào mắt chính là đám hộp gỗ bằng gấm xinh đẹp, bên trong chứa một miếng vải trắng dài khoảng cánh tay, có chút mềm dầy.
Liễu Tử Linh không rõ Liễu Tĩnh Mạt cầm cái vật kỳ quái này làm gì, nhưng từng trận đau đớn từ bụng truyền tới không để cho nàng suy nghĩ quá nhiều, đành phải co người lên, kẹp chặt hai chân.
"Ngươi lần đầu tiên tới kinh nguyệt, nhất định là không biết vải kinh nguyệt nên dùng như thế nào, ta tới giúp ngươi." Liễu Tĩnh Mạt giương mắt, liền thấy dáng vẻ khó chịu của Liễu Tử Linh, ngực sinh ra rất nhiều yêu thương.
Đầu tiên nàng đở người dậy, chậm rãi cởi đai đeo của Liễu Tử Linh ra, dây lưng kia chảy xuống, váy dài trên người Liễu Tử Linh cũng rơi lả tả, lỏng lẻo treo ở trên người.
Tuy rằng mỗi ngày hai người đều có thể gặp nhau, thậm chí là chẳng bao giờ ly khai đối phương quá ba canh giờ, nhưng tỉ mỉ quan sát Liễu Tử Linh thế này, sợ là hơn một tháng chưa làm.
Thiếu nữ mười ba tuổi mang theo nét ngây ngô cùng hoạt bát, nhưng dung mạo lại trổ mã xinh đẹp hơn.
Liễu Tử Linh không được di truyền sự thông minh cùng với thiên phú y thuật của nàng, điểm này để cho Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy thoải mái nhưng cũng không tránh khỏi có chút thất lạc.
Mặc dù Dược tiên cốc không có quy định rõ nhất định phải là người của Liễu gia làm chủ, nhưng từ khi thành lập đến nay, vẫn chưa từng phát sinh tình huống đổi chủ.
Chỗ cao không tránh được lạnh, ngồi ở vị trí cốc chủ này tròn mười bốn năm, Liễu Tĩnh Mạt biết rõ vị trí này khó khăn.
Nàng không muốn để cho Liễu Tử Linh tiếp tục làm chuyện mệt như vậy, nhưng về phương diện khác, lại không hy vọng Dược tiên cốc xuống dốc ở thế hệ của Liễu Tử Linh.
"Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?" Thấy lúc Liễu Tĩnh Mạt cởi y phục của mình liền nhìn chằm chằm vào mình, Liễu Tử Linh đỏ mặt hỏi.
Nàng không còn là trẻ nhỏ, tuy rằng vẫn cảm thấy có thể đem thân thể không hề cố kỵ cho Liễu Tĩnh Mạt nhìn, nhưng nhiều ít sẽ có chút xấu hổ.
"Không có gì, cởi quần lót đi, một hồi váy cũng phải thay."
Liễu Tĩnh Mạt hiển nhiên phát hiện mặt Liễu Tử Linh đỏ ửng, nhưng cũng không nói gì, nàng cúi người rút đi chiếc quần lót nho nhỏ của Liễu Tử Linh, thấy giữa miếng vải trắng noãn có một chút vết máu màu đỏ nhạt, tim đúng là bị lỡ một nhịp.
Màu máu rất đẹp, không làm cho người ta cảm thấy dử tợn chút nào, mà là đỏ tươi rực rỡ, không khỏi để cho Liễu Tĩnh Mạt thất thần.
Qua hồi lâu, kinh sợ mình lại nhìn chằm chằm loại vật này đến mất hồn, Liễu Tĩnh Mạt nhíu mày, luôn cảm thấy hành vi vừa rồi cực kỳ quái dị, nhưng lại cảm thấy mình thân là mẫu thân của Liễu Tử Linh, nhìn loại vật này cũng không có quá mức quan trọng.
Ngâm khăn mặt mới vào nước nóng, Liễu Tĩnh Mạt lại đi tới bên người Liễu Tử Linh, vươn hai tay tách hai chân đang khép lại của nàng ra.
Ý đồ của Liễu Tĩnh Mạt rất rõ ràng, mà Liễu Tử Linh biết rõ sắc mặt còn hồng hơn trước, thậm chí đỏ muốn nhỏ ra máu.
Dưới ánh nhìn soi mói của Liễu Tĩnh Mạt nàng chậm rãi đem chân tách ra cái khe, khi khăn mặt mềm mại dò xét qua đây, thậm chí còn chưa có đụng tới da thịt, đã để cho Liễu Tử Linh cảm thấy nhiệt độ nóng rực.
Ngay sau đó, bộ phận xấu hổ được Liễu Tĩnh Mạt chà lau, Liễu Tử Linh khẩn trương ôm chặc Liễu Tĩnh Mạt, ở trong ngực nàng run rẩy.
"Mẫu thân, có chút nóng."
"Không có việc gì, lau nhanh được rồi." Giờ phút này âm thanh của Liễu Tử Linh mang theo một chút run rẩy, mà thanh âm của Liễu Tĩnh Mạt lại khô khốc khàn khàn.
Nàng có thể cảm giác được thiếu nữ trong lòng lo lắng và sợ hãi, nhưng trong lòng lại có loại cảm giác kỳ quái không muốn dừng lại, cho dù đã lau nơi đó sạch sẻ, nhưng trong lòng nàng đối với chuyện này đúng là vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút nghiện.
Thật vất vả ngừng ý muốn tiếp tục, Liễu Tĩnh Mạt lấy vải kinh nguyệt ra, đệm giữa hai chân Liễu Tử Linh, rồi tìm quần lót mặc giúp nàng.
Toàn bộ quá trình, Liễu Tử Linh vẫn cúi đầu không có giơ lên.
Liễu Tĩnh Mạt biết nàng đang xấu hổ, thay nàng tìm quần áo mới, liền đem chăn bông đắp lên trên người Liễu Tử Linh, lại nhét cái lò sưởi vào lòng nàng.
"Như vậy có thoải mái hơn chút nào không?" Khoảnh khắc lò sưởi dán lên bụng dưới, Liễu Tĩnh Mạt thấy Liễu Tử Linh lộ ra biểu tình thoải mái như con mèo nhỏ, liền biết làm như vậy là tốt nhất.
"Dạ, thoải mái hơn, cảm tạ mẫu thân."
"Không có gì, hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chờ kinh nguyệt ổn rồi sẽ đền bù sinh nhật cho ngươi."
Liễu Tĩnh Mạt nói xong, xoay người cầm quần áo Liễu Tử Linh vừa thay muốn tự mình đi giặt, những thứ này đều là quần áo và đồ dùng hàng ngày của Liễu Tử Linh, mặt trên còn dính máu, tất nhiên là không thể đưa cho hạ nhân.
Tuy rằng cho tới bây giờ Liễu Tĩnh Mạt đều là mười ngón tay không dính nước, loại việc nặng nhọc như giặt quần áo này cuộc đời chưa làm qua mấy lần, nhưng nàng cũng không ngại vì Liễu Tử Linh tự tay giặt quần áo.
"Mẫu thân, mấy thứ này để ta giặt là tốt rồi, ngươi..." Liễu Tử Linh thấy Liễu Tĩnh Mạt cầm y phục mình mới thay, nhất thời sắc mặt vừa khôi phục như thường lại ửng hồng, nàng cầm lấy gối đầu, quá mắc cở vùi vào trong gối.
"Đừng ngại, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt là được, còn lại giao cho ta."
Liễu Tĩnh Mạt trấn an Liễu Tử Linh xong liền cầm đống quần áo ra cửa, ở trong hành lang không thận rơi mất một ít.
Khom lưng nhặt lên, chính là chiếc quần lót giúp Liễu Tử Linh thay ra lúc nãy.
Mảnh vải nho nhỏ là loại tơ lụa chính tay mình lựa chọn, cũng là hoa văn mà nàng và Liễu Tử Linh đều thích.
Nhìn giữa mảnh vải trắng trẻo có một chút máu đỏ, Liễu Tĩnh Mạt cũng không biết mình bị làm sao, đúng là không thể khống chế đưa đầu tới, nhẹ ngửi vết máu bên trên.
Giờ khắc này nàng bị mất đi lý trí, thậm chí đã quên mất mình đang làm cái gì, đại não cùng chóp mũi chỉ có mùi máu tươi ngòn ngọt hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, không sai, chính là ngọt.
Người của Dược tiên cốc ăn chay trường kỳ, lại giao tiếp với thuốc, Liễu Tĩnh Mạt đã sớm phát hiện vị đạo trên người Liễu Tử Linh rất thơm, nhưng không nghĩ rằng ngay cả máu cũng ngửi ra một loại hương vị ngọt ngào khác.
Chẳng biết mình đứng ở trong hành lang này bao lâu, lại nghe vị đạo mê người này bao lâu, đợi đến khi Liễu Tĩnh Mạt phục hồi tinh thần lại, đã thấy vú nuôi của Liễu Tử Linh chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh mình, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn mình.
Liễu Tĩnh Mạt biết toàn bộ hành động vừa rồi của mình đã rơi vào trong mắt đối phương, nàng cũng không trốn tránh, mà là đặt quần áo vào trong thùng gỗ, cùng vú nuôi đến thư phòng.
"Vương bà, ngươi ở trong cốc đã rất lâu rồi thì phải." Ngồi ở trước bàn đọc sách, Liễu Tĩnh Mạt còn đang nghiền mực, chậm rãi viết ra một chữ Liễu.
"Quay về cốc chủ, từ lúc cốc chủ trước còn sống lão thân đã ở trong cốc, nay đã được bốn mươi bảy năm."
"Ừ, theo ý của ngươi, việc vừa rồi ta làm phải chăng có chút khác người?"
Liễu Tĩnh Mạt không hổ là Liễu Tĩnh Mạt, mặc dù là hỏi về việc xấu hổ, nhưng cũng như là đang nói những lời cực kỳ tầm thường.
Thấy nàng viết trên giấy ba chữ Liễu Tử Linh, vùng xung quanh lông mày Vương bà nhíu chặc, khẽ vuốt càm.
"Lấy Vương bà ta bình sinh mà nói, quả thực mới nghe lần đầu, cốc chủ thương con vô cùng lão thân biết, chỉ là việc vừa rồi đã không còn đơn giản là thương con hay khác người, cốc chủ thông minh vô song, hẳn là hiểu."
Vương bà nói xong, thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả âm thanh bút lông trượt trên tờ giấy đều nghe được rõ ràng.
Thấy biểu tình của Liễu Tĩnh Mạt không có quá nhiều biến hóa, nhưng lực đạo chấp bút lại lớn hơn không ít, Vương bà vẫn chưa thẳng người lên, vẫn khom nửa lưng.
"Vương bà, nếu Tử Linh cứ mãi ở bên cạnh ta, hình như không có biện pháp học tập quá nhiều tri thức.
Ta nghe nói dưới chân núi có không ít thư viện, mấy ngày nữa tìm một chỗ tốt nhất, đưa nàng đi."
"Cốc chủ anh minh." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, Vương bà kích động quỳ trên mặt đất.
Thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của nàng, Liễu Tĩnh Mạt cau mày phất tay bảo nàng đi ra ngoài, nhưng sau khi người rời khỏi, tức giận đem mấy chữ vừa viết xuống xé nát thành hai nửa.
Từ ngày Liễu Tĩnh Mạt giúp mình thay vải kinh nguyệt xong liền không xuất hiện nữa, nhưng mỗi ngày đều có người rất tri kỷ đem vật mình cần và cơm nước đưa tới.
Liễu Tử Linh còn chưa thích ứng với cuộc sống đột nhiên biến mất Liễu Tĩnh Mạt, dù sao từ khi