"Sư tỷ...!Sư tỷ ngươi tỉnh lại đi, sư tỷ..." Vừa khôi phục ý thức, Phó Bạch Chỉ liền nghe được thanh âm quen thuộc từ bên tai vang lên.
Thanh âm ấy vẫn êm tai như trước, nhưng đã không còn trấn tĩnh như xưa, trái lại mang theo hoang mang và lúng túng.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhịn xuống cơn đau do ánh nắng chiếu vào tầm mắt, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ vẻ mặt lo lắng nhìn mình, trong con ngươi tràn đầy quan tâm.
"Ta không sao, không chết được." Phó Bạch Chỉ ở trong lòng bồi hồi mình đủ lanh trí, quả nhiên theo Hoa Dạ Ngữ nhảy xuống liền không có việc gì.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn bãi cỏ mềm mại cao vót bên người, giờ mới hiểu được tại sao mình lại không bị thương chút nào, hóa ra là do đống rơm rạ này giảm bớt lực va đập, mình mới may mắn tránh khỏi tai nạn.
Cảm thấy cơ thể không có gì đáng ngại, lúc này Phó Bạch Chỉ mới chú ý tới tình huống của Hoa Dạ Ngữ, so với mình mà nói, nàng chật vật hơn nhiều lắm.
Có lẽ là lúc ngã xuống rơi vào dòng sông, toàn thân nàng đều bị nước thấm ướt, gió thổi phất qua, hàn ý lạnh lẽo tỏa từ trong ra ngoài, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được.
Thêm nữa vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, mà trước khi ngã xuống sườn núi lại bị đánh một chưởng, giờ phút này Hoa Dạ Ngữ cũng không quá tốt, vừa rồi chỉ là cố gắng chống đỡ tìm kiếm Phó Bạch Chỉ, bây giờ thấy đối phương không có việc gì, liền vô lực xụi lơ ở một bên, nhớ lại sự tình vừa phát sinh.
Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới hai lần cùng Phó Bạch Chỉ xuống núi đều gặp phải tình huống khủng hoảng, lần trước là nàng làm cho đại sư tỷ thụ thương, mà lần này nàng đã sớm hạ quyết tâm phải bảo vệ đối phương.
Vừa nhìn đại sư tỷ không vận dụng nội công đã tùy ý xông lên, thủ pháp và bóng dáng lại giống như là tay mơ hoàn toàn không biết võ công, Hoa Dạ Ngữ lại hoang mang hơn, lo lắng càng thêm sâu, quả thực còn lo hơn chính mình gặp phải nguy hiểm, không chút suy nghĩ thay Phó Bạch Chỉ nhận một chưởng.
Thân thể mất đi cân đối rơi xuống vách núi, Hoa Dạ Ngữ sợ mình sẽ ngã chết, nếu vậy thì nàng không cách nào hoàn thành giao ước bảo vệ Phó Bạch Chỉ, mà không có mình, Phó Bạch Chỉ tất nhiên sẽ bị những người đó tổn thương.
Tựa hồ là niệm tưởng của nàng đưa đến tác dụng, cuối cùng Hoa Dạ Ngữ rơi vào dòng sông dưới chân núi, ngoại trừ va chạm bị thương một ít bên ngoài thì không có gì trở ngại, nàng chống đỡ thân thể vô lực bò lên mặt nước, vốn định lấy tốc độ nhanh nhất tìm đường lên núi đi cứu Phó Bạch Chỉ, lại không nghĩ rằng Phó Bạch Chỉ cũng theo sát mà ngã xuống, nhìn tư thế, rõ ràng là tự mình nhảy xuống.
Nhìn Phó Bạch Chỉ ngã vào đống cỏ, Hoa Dạ Ngữ sửng sốt hồi lâu mới chạy tới, luôn luôn quen nhìn nguy hiểm nàng thậm chí đã quên mình nên làm cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít được quan tâm, lão ăn mày bỏ nàng mà đi, mà thái độ của đại sư tỷ đối với nàng từ từ chuyển sang chiều hướng tồi tệ.
Ở trong Thương khung môn, Hoa Dạ Ngữ không tìm được bằng hữu, thậm chí không có người có thể nói chuyện.
Nàng muốn được đại sư tỷ công nhận, muốn đại sư tỷ lại thích mình, nhưng luôn luôn đưa đến hiệu quả ngược, lâu ngày, Hoa Dạ Ngữ cũng bỏ qua.
Nhưng nàng không nghĩ rằng trong nửa tháng qua, đại sư tỷ bỗng nhiên thay đổi, phần tình cảm khó có được này, Hoa Dạ Ngữ muốn nắm chặc, không muốn buông tha.
"Ngươi thế nào? Có phải bị thương rất nặng hay không, cởi bỏ quần áo ướt sũng trước đi." Thấy Hoa Dạ Ngữ co ro thân thể té xuống bên cạnh, trong lòng Phó Bạch Chỉ thoáng qua một tia hổ thẹn.
Nàng vội vàng đem người đở dậy để tựa vào cây, lấy cánh tay đang che trước người Hoa Dạ Ngữ ra, vài động tác liền cởi hết y phục của nàng, chỉ chừa lại cái yếm và quần lót.
Nhìn bắp đùi thon dài và thân thể trắng nõn xuất hiện ở trước mặt mình, Phó Bạch Chỉ không chút do dự cởi áo ngoài của mình khoác lên người Hoa Dạ Ngữ.
Áo trắng rất nhanh liền bị vết thương trên cánh tay của Hoa Dạ Ngữ thấm ướt, dính vào màu đỏ tươi sáng.
"Ta giúp ngươi băng bó vết thương trước, cũng may là mang theo thuốc bị thương." Thấy Hoa Dạ Ngữ đỏ bừng chóp mũi nhìn mình, Phó Bạch Chỉ lấy cánh tay nàng ra khỏi quần áo, đầu tiên là dùng thuốc bị thương rửa sạch vết thương, sau lại xé một đoạn y phục, băng bó kỹ vết thương kia.
Lúc Phó Bạch Chỉ băng bó vết thương hết sức chăm chú, nàng không muốn cánh tay xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ vì vậy mà lưu lại dấu vết, ngay lúc nàng cột vải lại, thân thể bỗng nhiên bị Hoa Dạ Ngữ ôm chặt lấy.
Cái ôm này tới đột nhiên, lực đạo mười phần.
Bởi vì mình đưa áo ngoài cho Hoa Dạ Ngữ, hai người lúc này đều mặc cực ít, dán sát vào nhau như vậy, Phó Bạch Chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng hai khối bánh bao trên ngực của Hoa Dạ Ngữ đang đè lên lồng ngực mình, cần cổ cũng tràn đầy hơi thở gấp gáp nóng rực của nàng.
"Thật lâu không có ai đối xử với ta tốt như vậy, ta thực sự không nghĩ tới sư tỷ sẽ vì cứu ta mà nhảy xuống, khi nhìn thấy ngươi, ta sợ ngươi gặp chuyện không may, rồi lại vì ngươi để ý ta mà mừng rỡ như điên." Hoa Dạ Ngữ nói rất gấp, ngay cả hô hấp cũng mất trật tự theo.
Nghe lời của nàng, Phó Bạch Chỉ chẳng biết nên nói cái gì, nàng cũng không thể nói mình nhảy xuống chỉ là vì rất sợ chết, chứ không phải vì cứu nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trên người Hoa Dạ Ngữ lành lạnh, Phó Bạch Chỉ do dự một chút, vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm lại nàng.
"Ngươi là sư muội của ta, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai đây?" Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, trong bụng có vài phần khinh bỉ mình.
Xem ra lúc này Hoa Dạ Ngữ không đề phòng mình chút xíu nào, nếu mình có thể lợi dụng điểm ấy, ngày sau làm gì cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.
"Sư tỷ, cám ơn ngươi."
Vùi người vào lòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy phá lệ an tâm.
Nàng thích vị đạo trên người đại sư tỷ, thích cảm giác nàng ôm mình, thích cái cảm giác nàng đặt tay lên lưng mình.
Chỉ cần nghĩ như vậy, thân thể lạnh lẽo cũng sẽ trở nên ấm áp.
Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, nhìn gò má nhu hòa của Phó Bạch Chỉ, khép hờ mắt nhìn nàng.
Hóa ra, đại sư tỷ ôn nhu là đẹp mắt như vậy.
"Tại sao lại ngây người?" Phát hiện Hoa Dạ Ngữ lại chăm chú nhìn mình, Phó Bạch Chỉ lúng túng ho khan vài tiếng, suy tư kế tiếp nên làm gì.
Mục tiêu nàng và Hoa Dạ Ngữ tới nơi này đã đạt đến, chỉ là tra xét hư thực, chứ không phải là điều tra rõ ràng.
Tuy rằng bị những người áo đen kia đánh cho thảm hại, nhưng Phó Bạch Chỉ lại nhớ kỹ điểm đặc trưng của bọn họ.
Người khoác trường bào màu đen, không lộ khuôn mặt, trên tay còn đeo chiếc nhẫn màu đỏ tươi có một