Nước trong bể rất nóng, nhưng Phó Bạch Chỉ hiểu được, nơi ngón tay mình đặt ở bên trong, chỉ sợ là so với nước trong ao còn nóng hơn mấy phần.
Bên tai còn vọng lại lời nói mềm mại đáng yêu của Hoa Dạ Ngữ, mỗi câu mỗi chữ kia như là mỗi một viên kẹo rực rỡ sắc màu đánh vào ngực mình, khiến cho tim nàng đập rộn lên, hô hấp cũng mất trật tự.
Phía trước đường nhìn là gò má đỏ ửng của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nhớ kỹ, sáu năm trước, người này rất thích nói ra những lời thẳng thắn khiến người ta xấu hổ, trước đây là vì nàng không hiểu, mà hôm nay, lại là vì câu dẫn mình.
Thấy nàng dựa vào bên cạnh cái ao, nước trong ao bao phủ thân thể nàng, nhưng không cách nào che đậy được một mảng lớn phong cảnh trước bộ ngực kia.
Trên bờ vai mượt mà dính nước suối trong sáng, từ từ hội tụ thành dòng, theo xương quai xanh cao thẳng của nàng chảy xuống, dọc theo hai ngọn núi hình thành khe rãnh lần nữa rơi vào trong nước.
Đem cảnh này nhìn ở trong mắt, Phó Bạch Chỉ ho khan một chút, chỉ cảm thấy cổ họng khô ráo như là mấy ngày chưa được uống nước, bụng dưới cũng co quắp tản mát ra mong muốn khát vọng.
"Bộ dáng bây giờ của ngữ nhi, thực sự khiến người ta muốn đem ngươi một hớp ăn tươi." Phó Bạch Chỉ hơi hơi thò người ra, há mồm ngậm vành tai của Hoa Dạ Ngữ, cánh tay để không thuận thế mà lên, đem trâm gỗ sau đầu Hoa Dạ Ngữ rút ra, mái tóc dài màu tím đậm liền rơi lả tả xuống, bồng bềnh trong nước, trông rất đẹp mắt.
"A chỉ...!Đừng...!Lại..." Hoa Dạ Ngữ lúc này có thể nói là không hề có lực trói gà, nàng vốn muốn mượn đêm nay nếm lại một chút tư vị chiếm giữ Phó Bạch Chỉ, thế nhưng thân thể của mình rất không không chịu thua kém, vẫn chưa bắt đầu chiến đấu đã thua trận.
Vành tai bị Phó Bạch Chỉ ngậm trong miệng, phần thịt mềm thỉnh thoảng bị nàng dùng răng gặm cắn, ốc tai bị lưỡi nàng làm ướt, mang đến cảm giác hơi ngưa ngứa.
Phần cảm giác đó khiến cho Hoa Dạ Ngữ nhịn không được co người lên, mười ngón chân dưới nước co rúc vào một chỗ.
Thấy phản ứng của nàng nhạy cảm như vậy, Phó Bạch Chỉ tiếu ý càng đậm.
Nàng không quên động tác trên tay, ngón tay đặt trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ hơi hơi hướng về phía trước đẩy một cái, liền đem đứng ở tại chỗ thật lâu ngọc thạch di chuyển về phía trước vài phần, đưa tới Hoa Dạ Ngữ càng thêm kịch liệt run rẩy.
"Là ngữ nhi muốn ta khi dễ ngươi, sao ta có thể không chìu theo ngươi? Huống chi, ta đã nói với ngữ nhi, những chuyện ngươi gạt ta, ta còn chưa nguôi giận, không bằng đêm nay liền thật tốt trừng phạt ngươi một phen đi." Phó Bạch Chỉ nói đến nghiêm phạt thì thông thạo, cũng không biết trước đây là ai một bộ ôn nhu dáng dấp.
Cảm thấy nàng lui ngón tay ra ngoài vài phần, đem thân thể của mình xoay qua chỗ khác, để cho mình nằm ở trên bờ hồ, Hoa Dạ Ngữ vừa định hỏi Phó Bạch Chỉ như thế này là sao, cánh mông ở trong nước đúng là bị đối phương dùng sức vỗ một cái.
Da thịt dính nước, làm cho tiếng vỗ vào kia càng thêm vang dội thanh thúy, Hoa Dạ Ngữ không ngờ Phó Bạch Chỉ sẽ làm như vậy, cùng lúc lại đem ngọc thạch nhét vào trong cơ thể mình.
Đồng thời kích thích để cho Hoa Dạ Ngữ xụi lơ tại bờ ao, nếu không phải hơn nửa người đều nằm lên đây, e rằng giây kế tiếp sẽ ngã sấp xuống.
"Ngữ nhi ngươi có biết, bản thân phạm vào lỗi gì?" Thấy như vậy nhu nhược Hoa Dạ Ngữ, ngực Phó Bạch Chỉ không khỏi sinh ra vài phần yêu thương, nhưng nàng lại rất rõ ràng, trong lòng người yêu tựa hồ vô cùng thích mình đánh vào mặt trăng nhỏ của nàng như vậy.
Nghĩ như thế, Phó Bạch Chỉ cúi người, đem nửa người trên đè lên lưng Hoa Dạ Ngữ, khiến cho nàng vểnh mông càng cao, thậm chí hơn phân nửa đều nổi lên mặt nước, nhìn trên mặt trăng trắng noản bỗng chốc có một vết hồng mình vừa lưu lại, Phó Bạch Chỉ liếm liếm cánh môi, nhịn không được hôn vài cái lên lưng Hoa Dạ Ngữ.
"Ngữ nhi không biết...!A chỉ mau cho ta được không? Đừng dày vò ta nữa." Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ dẫn theo vài phần động tình khàn khàn, thở dốc càng gián đoạn, nghe vào càng câu người.
Thấy nàng mị nhãn như tơ quay đầu lại nhìn mình, hai con ngươi đen mang theo hơi nước, ẩn nấp trong sương mù, tội nghiệp nhìn lại.
Rõ ràng bộ dáng đáng thương, thế nhưng kết hợp với cánh môi hé mở, thân thể run nhè nhẹ của nàng, lại như là khẩn cầu mình tiếp tục.
Hai người sớm đã có da thịt gần gủi, Phó Bạch Chỉ cũng biết thời điểm Hoa Dạ Ngữ động tình có bao nhiêu câu người, nhưng lần này lại là lần đầu tiên đối phương cùng mình hoan ái sau khi dùng mặt mũi thực gặp người ngoài.
Biểu tình của Hoa Dạ Ngữ lúc này thật đẹp, ngũ quan xinh xắn cho thấy tất cả mị thái, trên lông mi dài dính không biết là mồ hôi hay là lệ và giọt nước, lông mi tinh tế như liễu hơi nhíu, rõ ràng là hưởng thụ rồi lại kiềm nén.
Chỉ cần nghĩ tới tất cả những thứ tuyệt vời này đều thuộc về mình, Phó Bạch Chỉ liền muốn đem Hoa Dạ Ngữ giấu đi, người nào cũng không thể rình bảo vật của nàng.
"Nếu ngữ nhi không biết, ta đây phải thật tốt cùng ngươi tính một lần.
Chỉ cần ngữ nhi nói thật, ta sẽ vỗ ngươi một cái, nhưng nếu như ngữ nhi không nói, ngọc thạch này sẽ làm loạn bên trong cơ thể ngươi." Phó Bạch Chỉ nói xong, đem ngón tay phải đẩy về phía trước, tùy tiện dùng chút chân khí, liền đụng phải không nặng ngọc thạch khiến nó bay về phía trước.
Ngọc thạch hình tròn trơn bóng rồi lại cứng rắn ở trong người ma sát qua lại, thẳng tắp đánh tới chỗ sâu nhất, lại lấy tốc độ mình không tưởng tượng nổi tuột xuống, như vậy mệt nhọc vui vẻ để cho toàn thân Hoa Dạ Ngữ như nhũn ra, nàng nhịn không được lên tiếng hừ nhẹ, gầy nhỏ cơ thể khe khẽ ở bên cạnh ao cà nhẹ.
"A chỉ...!Thật là khó chịu..." Hoa Dạ Ngữ không cách nào tiếp nhận sự đụng chạm của Phó Bạch Chỉ, càng thêm không thể chịu đựng được cảm giác cho rồi lại không cho như vậy.
Mặc dù cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng sự vui sướng ngọc thạch mang lại cho nàng quá mức mãnh liệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện vui sướng đó Phó Bạch Chỉ cũng chỉ là chậm rãi dành cho mình, lại ngay lúc mình vui sướng đem nàng bỏ xuống.
Cảm giác không trên không dưới để cho Hoa Dạ Ngữ cực kỳ khó chịu, nàng kẹp chặc hai chân, hơi hơi lắc eo đi ma sát ngọc thạch trong người và cơ thể Phó Bạch Chỉ, nửa người trên cọ tại nơi có chút lạnh dọc theo bờ ao.
Vùng căng phồng tròn trịa sớm đã tăng tê dại, qua nhiều lần kì kèo, phần chóp đỉnh nhô ra xẹt qua tảng đá, mỗi một lần đều có thể làm cho Hoa Dạ Ngữ thoải mái hừ nhẹ thành tiếng.
"Ngữ nhi rất không ngoan nha, lại tự mình làm vậy, ngươi muốn ta hiện tại liền rời đi sao?" Phó Bạch Chỉ nói, ngón tay đặt trong cơ thể Hoa Dạ Ngữ chậm rãi rút ra, phát hiện ý tưởng của nàng, Hoa Dạ Ngữ nhanh chóng dừng lại động tác, đồng thời đem chân kẹp chặc hơn, giống như làm như vậy liền có thể ngăn cản Phó Bạch Chỉ lui ra ngoài.
"A, vì sao bây giờ ngữ nhi không gọi ta sư tỷ?" Thấy Hoa Dạ Ngữ dừng lại động tác, Phó Bạch Chỉ không rút ngón tay ra nữa, chậm rãi phóng trở lại.
Nàng dùng tay trái vỗ nhẹ cánh mông trắng nõn sáng long lanh của Hoa Dạ Ngữ, để cho tiếng bộp bộp vang dội quanh quẩn trong bãi tắm, Hoa Dạ Ngữ lắc đầu, dùng hai tay bấu chặt mép bể tắm.
"A chỉ...!Đừng...!trêu chọc ta nữa...!Ta...!A..." Hoa Dạ Ngữ còn chưa nói dứt lời, tay phải của Phó Bạch Chỉ bắt đầu tiến vào nhiều lần, cảm thấy ngọc thạch kia lần lượt nghiền qua thân thể của chính mình, Hoa Dạ Ngữ hoàn toàn không có khí lực, đành phải theo động tác của Phó Bạch Chỉ, giãy dụa vòng eo của mình."Không...!Không phải là ta không muốn gọi ngươi như vậy, chỉ là...!Ta sợ ngươi sẽ...!Sẽ không thích ta gọi ngươi như vậy..."
Hoa Dạ Ngữ đứt quảng nói, đạt được câu trả lời của nàng, Phó Bạch Chỉ không khỏi có chút yêu thương.
Thì ra người này thủy chung lưu ý những lời mình đã nói với nàng sáu năm trước, dù cho các nàng đã xác định quan hệ vẫn còn bận tâm.
Hoa Dạ Ngữ như vậy để cho Phó Bạch Chỉ vừa yêu thương vừa buồn bực, nàng đưa tay vỗ xuống cánh mông nàng, nhìn mặt trăng trắng ngần kia hiện lên thêm một vết hồng, hơi hơi câu dẫn ra khóe môi.
"Ngữ nhi không gọi, làm sao biết ta sẽ không thích? Ngày thường ngươi có thể gọi ta a chỉ, nhưng vào thời điểm này, gọi ta sư tỷ có phải sẽ dễ nghe hơn hay không? Không bằng ngữ nhi hiện tại liền kêu một tiếng nghe một chút." Làm một cô gái hiện đại đã 28 tuổi quá lứa chưa kết hôn, da mặt của Phó Bạch Chỉ dầy hơn Hoa Dạ Ngữ rất nhiều.
Nếu nàng cố tình, cho dù là ở tình huống trên, những lời dâm mỹ có thể nghĩ tới cũng càng thêm quá phận.
Nghe nàng yêu cầu như thế, sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ ửng đỏ thêm một chút.
Nàng cắn chặt cánh môi, chỉ cần nghĩ đến vào thời điểm này phải đem tiếng kêu sáu năm qua nàng cũng không dám gọi nói ra khỏi miệng, ngực chính là trận trận rung động.
Hoa Dạ Ngữ cũng không ngại Phó Bạch Chỉ là sư tỷ của mình, ngược lại, nàng cũng yêu thích Phó Bạch Chỉ là sư tỷ của mình.
Cứ như vậy, a chỉ là sư tỷ của mình, mà mình là thê tử của a chỉ.
Trong bụng nghĩ như vậy, nếu thật kêu lên miệng, không khỏi có chút mắc cở.
Hoa Dạ Ngữ biết mình thân thể đã cực kỳ mẫn cảm, nếu lại gọi a chỉ như thế, nói không chừng có