"Các nàng thật là gấp, ở loại địa phương đó liền..." Trong phòng của Phong nguyệt quán, Liễu Tĩnh Mạt thấp giọng nói, hơi lộ vẻ lúng túng cùng Liễu Tử Linh ngồi ở trên giường.
Sau khi Phó Bạch Chỉ bị gọi lên lầu, ba người các nàng một mực chờ dưới lầu, sau đó liền thấy Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên lo lắng hướng trên lầu mà chạy.
Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Liễu Tĩnh Mạt rõ ràng, làm cho đối phương vội vả như thế, chỉ sợ là Phó Bạch Chỉ bên kia có trạng huống.
Để giúp một tay, Liễu Tĩnh Mạt liền dẫn Liễu Tử Linh đuổi theo, vốn tưởng rằng sau khi lên lầu không thể tránh được đánh nhau, mà khi Liễu Tĩnh Mạt cùng Liễu Tử Linh lên tới, lại thấy Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ ở bên đài ngắm trăng hôn nhau một màn, khi các nàng chuẩn bị gọi Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ xuống lầu, không khỏi lại thưởng thức tranh đông cung sống.
Bây giờ hồi tưởng lại lời Phó Bạch Chỉ nói, còn có động tác nàng quỳ gối trước mặt Hoa Dạ Ngữ, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng không tránh được có chút ngượng ngùng.
Nàng không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ trong chuyện riêng tư lại có nhiều mánh khoé như vậy.
Nghĩ đến từng tiếng kêu gọi xin khoan dung của Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt chịu không nổi siết chặc nắm tay.
Nàng nghĩ thân thể của mình cũng bởi vì tranh đông cung sống vừa rồi nổi lên xao động, trải qua mấy ngày nay, nàng và Tử Linh chung sống đã lâu, nhưng ngay cả hôn cũng không có.
Không phải là không muốn, mà là Liễu Tĩnh Mạt sợ nếu mình quá chủ động, sẽ làm cho Liễu Tử Linh bối rối.
Mất đi rồi có lại được không dễ dàng, hiện tại có thể có Liễu Tử Linh lần nữa, chính là may mắn lớn nhất của nàng.
Liễu Tĩnh Mạt không muốn làm bất cứ chuyện gì để cho Liễu Tử Linh không vui nữa, dù cho mình kiềm nén vất vả, cũng không muốn vượt quá giới hạn.
Nghĩ nàng vốn là người tùy tính, cũng ghét kiềm nén.
Nhưng sau khi Liễu Tử Linh gặp chuyện không may, Liễu Tĩnh Mạt học xong ẩn nhẫn.
Chỉ cần Tử Linh ở bên người nàng, cái gì nàng cũng có thể nhẫn được.
"Mạt, chúng ta nghỉ ngơi đi."
"Ân, cũng tốt."
Hai người đêm nay không tính trở về khách sạn, quyết định ngủ lại phong nguyệt quán.
Mặc dù là nơi trăng hoa, nhưng so với khách sạn mọi thứ đều đầy đủ hơn rất nhiều.
Cởi ngoại bào, lại đem tóc xõa ra.
Liễu Tĩnh Mạt vẫn như sáng nay, dốc lòng vì Liễu Tử Linh đem quần áo xếp tốt, lại đi vòng qua trước người của nàng, đem vải quấn ngực nàng cởi ra.
Bởi vì bó buộc một ngày, ngực của Liễu Tử Linh bị siết đến có chút đỏ lên, mà tình cảnh giờ phút này lại càng xấu hổ.
Cho dù đều là nữ tử, lại là thân phận người yêu, nhưng một ngày hai lần ở trước mặt Liễu Tĩnh Mạt phơi bày cơ thể, vẫn khiến cho Liễu Tử Linh cảm thấy khó chịu.
Khi từng tầng vải một rời rạc mở ra, Liễu Tử Linh có chút xấu hổ hạ hai tay đặt ở ngực, toàn bộ vải chuẩn bị bóc ra liền bị ngăn trở.
Nhưng không biết tại sao, Liễu Tĩnh Mạt động tác chậm cực kỳ, đem thời gian cởi đồ kéo dài vô tận.
"Mạt, làm sao vậy sao?" Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt bỗng nhiên dừng động tác lại, Liễu Tử Linh ngẩng đầu, không hiểu hỏi, nhưng cũng chính là cái ngẩng đầu trong nháy mắt này, để cho Liễu Tĩnh Mạt hô hấp không khỏi trở nên mất trật tự.
Tử Linh đã gỡ mũ xuống, một khối tóc dài màu đen tùy ý xõa trên bờ vai, có vẻ lười biếng mà dịu dàng.
Da của nàng rất trắng, mang theo sự nhu nhược của bệnh nặng mới khỏi.
Thấy nàng dùng cặp con ngươi màu nâu kia nhìn mình chằm chằm, hai mắt mê man hoang mang không dứt, rồi lại sạch sẻ để cho Liễu Tĩnh Mạt mặc cảm.
Nàng cảm giác tà niệm của mình lại muốn sinh ra, đơn giản là Liễu Tử Linh quá mức mê hoặc.
Bả vai của nàng bại lộ trước mắt mình, xương quai xanh là dễ nhìn như vậy, tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Bộ ngực của nàng cũng không phải là gò khe thường thường mình đã từng sờ qua chạm qua, mà là càng đầy ắp kiều đĩnh.
Nhắm mắt lại, Liễu Tĩnh Mạt hít sâu một hơi, cố nén xung động muốn hôn Liễu Tử Linh, tiếp tục cỡi bố quấn ngực.
Theo vải vóc hoàn toàn cởi ra, nhìn kia hai khối hình cầu no đủ trắng nõn từ trong đó nhảy ra, Liễu Tĩnh Mạt chỉ cảm thấy bụng căng thẳng, từng cổ một nhiệt lưu như thủy triều lan tràn ra.
Quần lót vốn là ẩm ướt không có biện pháp bảo trì sạch sẽ, nhất định là lây dính không ít dục vọng của mình.
Tương cập nơi này, Liễu Tĩnh Mạt khó nhịn đè lại vai Liễu Tử Linh, chậm rãi hướng về phía nàng tới gần.
Cũng vào lúc này, không biết là âm thanh mập mờ không rõ của người nào ở cách vách lại nổi lên.
Từng tiếng hoan ái thở dốc truyền vào trong tai hai người, để cho Liễu Tử Linh đỏ mặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn hai mắt mê ly Liễu Tĩnh Mạt, cảm giác nàng là muốn gần gũi mình.
Tuy rằng ý đồ đó rất rõ ràng, nhưng Liễu Tử Linh lại không có nửa điểm muốn tránh thoát ý tứ.
Mấy ngày nay ở chung, Liễu Tử Linh cũng dần dần lý giải Liễu Tĩnh Mạt là một người như thế nào.
Cho dù mất đi ký ức, nhưng đáy lòng đối với Liễu Tĩnh Mạt quen thuộc lại làm cho nàng không nhịn được muốn thân cận.
Liễu Tử Linh đã từng lục lọi đồ tùy thân của mình, phát hiện nàng không có gì cả, ngoại trừ một ít bạc vụn, vật duy nhất, chính là cái tượng gỗ, mà hình dạng của tượng gỗ kia, chính là Liễu Tĩnh Mạt.
Ngực có vài phần vui sướng, còn có mong đợi cùng nỗi buồn vô cớ.
Dù cho đã quên tất cả, nhưng Liễu Tử Linh có thể cảm giác được, trong lòng mình thích ở cùng một chỗ với Liễu Tĩnh Mạt.
Mỗi khi thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, thấy bộ dáng nàng khẩn trương vì mình, buồng tim đều giống như là bị nước nóng phất qua, sung sướng khiến người ta tê dại.
Liễu Tử Linh thường xuyên nghĩ, nếu mình không quên chuyện trước kia, Liễu Tĩnh Mạt cũng sẽ không luôn luôn lộ ra biểu tình khổ sở.
Nghĩ đến các nàng đã từng là người thân cận nhất trên đời, mà nay mình lại không chịu trách nhiệm quên hết mọi thứ, đều giao cho Liễu Tĩnh Mạt gánh chịu, Liễu Tử Linh đau lòng nàng.
Những tình cảm phức tạp này nảy sinh tràn lan, Liễu Tử Linh nghĩ không ra đầu mối.
Mà điều duy nhất nàng có thể xác nhận, chính là mình thích Liễu Tĩnh Mạt.
Đó là loại yêu mến giữa nam tử đối với nữ tử, mỗi khi Liễu Tĩnh Mạt chăm chú nhìn kỹ mình, Liễu Tử Linh đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tựu như cùng lúc này, nàng có thể cảm nhận được đối phương khát vọng, lại ép buộc ức chế, e rằng cũng là đang bận tâm cảm thụ của mình.
Nghĩ tới đây, Liễu Tử Linh nhịn không được chủ động nhô đầu ra, há mồm hôn cánh môi mím chặc của Liễu Tĩnh Mạt, nàng hành động như vậy hiển nhiên để cho người nọ bị kinh sợ.
Cảm thấy thân thể Liễu Tĩnh Mạt run rẩy kịch liệt, Liễu Tử Linh yêu thương hơn, nhưng lại cảm thấy cảm giác bây giờ thực sự tốt.
Nguyên lai cùng người khác hôn môi là cảm giác như vậy, cánh môi của Mạt thực sự rất mềm, mùi vị rất thơm.
Nếu có thể đủ càng thêm thân mật phẩm thường, có phải hay không sẽ càng thêm tốt đẹp? Nghĩ như vậy, Liễu Tử Linh nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm khe hở giữa đôi môi của Liễu Tĩnh Mạt, nhưng nàng mới làm xong, thân thể lại bị Liễu Tĩnh Mạt nhẹ nhàng đẩy ra, lúc hoàn hồn, đối phương đã nằm trên giường.
Bị cự tuyệt như thế, Liễu Tử Linh khẽ nhíu mày, lại không phải là vì mình.
Nàng có thể nhìn ra Liễu Tĩnh Mạt so với chính mình còn mong đợi hơn rất nhiều, rồi lại mạnh mẽ đè nén.
Tuy rằng không rõ đối phương vì sao phải như vậy, nhưng Liễu Tử Linh mơ hồ có thể đoán được cùng mình có liên quan.
Ở trong lòng thở dài, Liễu Tử Linh yêu thương Liễu Tĩnh Mạt, cũng không có cùng nàng tức giận, chỉ là nằm nghiêng ở bên giường, nhắm mắt lại chợp mắt.
Qua hồi lâu, nàng cảm thấy thân thể Liễu Tĩnh Mạt giật giật bên cạnh, từ dựa lưng vào mình đổi thành ôm nàng.
Cái ôm này rất chặt, để cho Liễu Tử Linh có chút khẩn trương.
Liễu Tĩnh Mạt nóng rực ẩm ướt hô hấp phun ở mình cổ phía sau, mà tiếng hít thở lộn xộn lúc đầu, trở nên càng gấp.
Lưng có mềm mại kề sát, Liễu Tử Linh rất rõ ràng, đó là cơ thể Liễu Tĩnh Mạt.
Nghe