Liễu Tử Linh da mặt mỏng, trước khi mất trí nhớ là như vậy, mà sau khi mất trí nhớ e rằng càng nhiều.
Liễu Tĩnh Mạt thuận miệng nói ra ngôn ngữ phóng khoáng sẽ luôn để cho nàng mặt đỏ tới mang tai, nhưng đối mặt yêu cầu của người yêu, vào thời điểm này, nàng chính là chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Ánh trăng lặng yên càng thêm mịt mờ, mà ánh nến chập chờn cũng dần biến mất, nhưng hai người trên giường vẫn như cũ chẳng biết mệt mỏi thả ra dục vọng lẫn nhau.
Tay của Liễu Tử Linh mảnh mai mà thon dài, mỗi một lần bị nàng đi vào xuyên qua, Liễu Tĩnh Mạt đều có thể không tự chủ được kẹp chặt ngón tay để cho mình thần hồn điên đảo kia, cảm nhận cảm giác chân thực nàng ở trong cơ thể mình.
Đã từng, Liễu Tĩnh Mạt không dám nghĩ một ngày nào đó Liễu Tử Linh sẽ nguyện ý muốn mình như vậy.
Nhưng hôm nay tất cả mọi chuyện đều thành sự thật, để cho nàng khó mà che giấu vui sướng trong lòng, thân thể nhiệt tình.
Ướt, thực sự rất ướt.
Không chỉ là Liễu Tử Linh, ngay cả bản thân Liễu Tĩnh Mạt cũng có thể nhận thấy được, nàng hiện tại có bao nhiêu phóng đãng.
Mật hoa nàng chảy ra làm cho ra giường ướt đẫm, ngay cả bắp đùi cũng khó mà may mắn tránh khỏi.
Trên người nàng hiện đầy dấu vết Tử Linh lưu lại, ngay cả nhũ phong cũng mang theo vết hồng.
Nàng khó có thể đè nén tiếng kêu của mình, thậm chí so với chút thanh lâu nữ tử kia còn muốn vui sướng vang dội hơn.
Nàng không cách nào không bị Liễu Tử Linh lần lượt tiến vào khiến cho quân lính tan rã, bởi vì nàng sớm đã trở thành tù binh bị đối phương bắt được, mặc nàng xâm lược.
Liễu Tĩnh Mạt không thèm để ý dáng vẻ bây giờ của mình là xấu hổ, nàng yêu thích cảm giác bị Tử linh giữ lấy.
Nàng chịu không nổi sung sướng ngập đầu, nàng muốn kêu thành tiếng, để cho Tử Linh nghe được, đồng thời cũng là để cho mình phát tiết.
Hai chân tách ra tối đa, đem vòng eo mãnh khảnh của Tử Linh kẹp vào trong đó, lại như là chưa đủ, phối hợp giãy dụa vòng eo, giống như mỹ nữ rắn dính người, hết sức uyển chuyển.
"Mạt, ngươi làm sao vậy?" Phát hiện Liễu Tĩnh Mạt hô hấp dồn dập lại mất trật tự, mà hành lang chỗ tay mình hình như đang đang phát run, làm cho đưa đẩy trở nên trắc trở.
Liễu Tử Linh lo lắng không phải là mình làm sai chỗ nào, đang muốn dừng lại, nhưng Liễu Tĩnh Mạt đã trước một bước ngăn lại nàng, thậm chí đè cổ tay nàng xuống càng tiến vào bên trong nhanh hơn.
Lúc này đây, so với mọi khi đều sâu hơn.
"Tử Linh, đừng dừng lại, cầu ngươi...!Không nên dừng lại vào lúc này.
Ân...!Ta...!Sẽ...!Sẽ vì ngươi nỡ rộ." Liễu Tĩnh Mạt nhẹ giọng ngâm nga, Liễu Tử Linh cũng đã hiểu.
Nàng cúi đầu hôn Liễu Tĩnh Mạt, đem toàn bộ tiếng rên rỉ nàng khó mà khắc chế nuốt vào trong miệng mình, thậm chí là tự học thành tài lại bổ sung một ngón tay, hai ngón tay song song đâm vào trong cơ thể ẩm ướt của Liễu Tĩnh Mạt.
Cảm thấy cơ thể mình bị mức độ thật lớn lấp đầy, Liễu Tĩnh Mạt toàn thân đều kịch liệt run rẩy.
Nàng muốn kêu thành tiếng, nhưng hết lần này tới lần khác phía trước chính là Liễu Tử Linh đôi môi, nàng chỉ có thể đè lại tay của đối phương cố sức xoa mình bộ ngực, muốn mượn phương thức này để phát tiết ngập đầu khoái cảm.
Nhưng làm như vậy, dường như cũng không đủ.
"A...!Ân...!Ân a..." Đôi môi bị ngăn chặn, Liễu Tĩnh Mạt chỉ có thể nức nở lên tiếng.
Nàng nghĩ Liễu Tử Linh giống như là cố ý không để cho mình gọi ra vậy, từ đầu đến cuối đều dùng cánh môi chận miệng của nàng.
Nhanh, sắp đến.
Cơ thể trong lúc kiềm nén không cách nào lên tiếng chiếm được thỏa mãn cực lớn, khi hai ngón tay của Liễu Tử Linh uốn lượn hướng phía trong cố sức đâm tới, một khắc kia, Liễu Tĩnh Mạt cảm giác không chỉ là cơ thể mình, ngay cả xương cốt cùng linh hồn đều bị người này xuyên qua.
Nàng dùng sức ôm Liễu Tử Linh, dùng sức nắm bộ ngực căng phồng của mình, lực đạo lớn đến nỗi hiện ra màu đỏ dấu ngón tay.
Liễu Tĩnh Mạt cảm giác mình muốn điên mất rồi, Liễu Tử Linh lần đầu tiên chủ động giữ lấy nàng, cho nàng cảm thụ chưa từng trải qua.
Lần đầu tiên vui sướng như vậy, lần đầu tiên điên cuồng như vậy, không thể khống chế như vậy.
Cảm nhận đó cùng mình trước đây nghĩ Liễu Tử Linh tự đi bản thân an ủi có cảm giác khác nhau một trời một vực, chỉ cần nghĩ đến người đang tiến vào lúc này mình là Liễu Tử Linh, cảm thấy ngón tay của nàng ở trong cơ thể mình qua lại không ngớt, Liễu Tĩnh Mạt liền sung sướng muốn chết.
Nàng muốn kêu thành tiếng, nhưng hết lần này tới lần khác Liễu Tử Linh muốn ngăn chặn miệng của nàng.
Nàng cũng chỉ có thể như một con vật uống không no nước, cố sức hấp thụ nước bọt Liễu Tử Linh trong miệng, để giúp giúp mình vượt qua vui sướng lớn lao này.
"Tử Linh khi dễ ta." Lúc hưởng thụ dư âm, Liễu Tử Linh cuối cùng cũng cho Liễu Tĩnh Mạt khoảng trống thở dốc.
Nàng xụi lơ ở trong lòng đối phương oán trách nói, lúc mới đạt tới đỉnh núi, Tử Linh không để cho mình kêu thành tiếng, thật là nghẹn hỏng nàng.
"Cũng không phải....!Ta...!Ta không có khi dễ Mạt...!Ta chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Thấy Liễu Tử Linh muốn nói lại thôi, Liễu Tĩnh Mạt liền càng thêm hiếu kỳ.
"Ta chỉ không muốn thanh âm của Mạt bị người khác nghe được." Lời này của Liễu Tử Linh vừa nói ra, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng có chút kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới đối phương sẽ nghĩ tới đây, lại thêm không ngờ tới chiếm hữu dục của Liễu Tử Linh lại lớn như vậy.
Ngực tràn đầy ngọt ngào, mà cơ thể cũng theo đó cho ra phản ứng.
Thân thể vừa mới nỡ rộ như trước mẫn cảm, chỗ chân tâm lầy lội không ra hồn, ướt đến mức làm Liễu Tĩnh Mạt khó chịu, nhưng nàng không muốn dùng khăn giấy lau đi.
"Tử Linh, một lần còn chưa đủ, ta còn muốn để cho Tử Linh tiếp tục." Liễu Tĩnh Mạt hiểu được nói, dùng chân trơn nhẵn cọ bên ngoài bắp đùi của Tử Linh.
Nàng rất muốn để cho Tử Linh hôn nơi đó của mình, tựa như vừa rồi Phó Bạch Chỉ làm cho Hoa Dạ Ngữ vậy.
Liễu Tĩnh Mạt tưởng đem tất cả mật hoa của mình lưu cho Tử Linh, không muốn lãng phí, cho nên nàng thủy chung kẹp hai chân, rất sợ mật nước lưu lại ở chân tâm sẽ chảy xuôi đến trên giường.
"Ân, nếu như Mạt không mệt, ta còn có thể."
"Có những lời này của phu quân, thiếp làm sao sẽ mệt.
Chỉ là, thiếp cũng muốn để cho phu quân ăn tươi ta.
Ở đây, hình như thực sự bị ngươi ăn tươi." Liễu Tĩnh Mạt nói, đem hai chân khép kín tách ra, đem mình địa phương rất bí ẩn triển lộ trước mặt Liễu Tử Linh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Liễu Tử Linh thấy chỗ này của nữ nhân, cũng mới biết rõ ràng vị trí vừa rồi mình xoa qua, tiến nhập qua, để cho Liễu Tĩnh Mạt điên cuồng chính là chỗ này.
Ở trong nhận thức của nàng, loại địa phương này là nơi rất nhiều nữ tử không muốn đàm luận thậm chí chết cũng không nguyện để lộ bí ẩn.
Nàng luôn cho là dơ bẩn khó coi, nhưng mà, nơi đó của Liễu Tĩnh Mạt lại cực kỳ mỹ lệ.
Hai chân của nàng trắng nõn gầy nhỏ, chiếu lên đóa hoa béo mập mỏng manh ở giữa kia càng thêm xuất sắc.
Nơi đó nhìn qua cực kỳ yếu đuối, như vậy xinh xắn, như vậy non nớt.
Đen nhánh cũng không nồng đậm rừng thưa ở phía trên, bị mật dịch nhuộm đến có chút ẩm ướt, mà đóa hoa sen phía dưới càng giống như là trải qua cơn mưa rào, triệt để ướt từ trong ra ngoài.
Ở trong tầng tầng cánh hoa ướt nhẹp, một cái cửa động bí ẩn vẫn còn đang tràn ra trong suốt sáng long lanh mật hoa, ở đỉnh có một viên ngẩng đầu lên, tràn ngập câu người lại có vài phần khiêu khích hạch nhi.
Nó bởi vì vừa rồi bị vắng vẻ đang phát tiết bất mãn, toàn thân đều hồng hồng, thỉnh thoảng run run thân thể nhỏ, khiến người ta đặc biệt trìu mến.
"Mạt nơi này, rất đẹp." Bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, Liễu Tử Linh theo bản năng nói.
Ai biết nàng mới nói ra, trên mặt đã xuất hiện một đôi tay.
Cơ thể Liễu Tĩnh Mạt rất nóng, nơi chốn đều hiện lên ửng hồng.
Cũng không biết là thực sự nóng, hay là đang xấu hổ.
"Tử Linh thích không?" Liễu Tĩnh Mạt lôi kéo tay của Liễu Tử Linh, sờ lên đóa hoa rất tư mật của mình, mang theo bàn tay nàng ma sát một mảnh rừng rậm màu đen kia.
"Ân, thích.
Ở đây có thể cho Mạt cùng ta mang đến vui sướng, cũng rất đẹp."
"Tử Linh thích liền tốt, từ nay về sau, ở đây thuộc về ngươi.
Ngươi sờ một cái xem, cái nơi nhô ra, rất mẫn cảm, Tử Linh sờ thêm vài cái, ta sẽ rất thoải mái." Liễu Tĩnh Mạt mang theo dầu ngón tay của Liễu Tử Linh đặt trên hoa hạch, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu học tập của Liễu Tử Linh, vẻ mặt cưng chìu.
"Thực cứng, hình như đang phát run." Liễu Tử Linh dùng chỉ phúc xoa tiểu tử đỏ rực kia, cảm thấy viên hạch nhi bị mình nhu động căng phồng đứng lên, có chút ngạc nhiên cố sức đè ép.
"Ân...!Ở đây rất...!Rất đặc thù, Tử Linh sờ như vậy, ta nhất định sẽ chịu không nổi, ngươi sờ nơi khác đi." Mang theo Liễu Tử Linh tay của nhẹ nhàng sờ cánh hoa trong tầng tầng buội hoa, Liễu Tĩnh Mạt có ý định để cho tay của Liễu Tử Linh xoa phía trong cánh hoa, cọ xát tầng tầng nếp gấp bên trong.
"Mạt thoải mái sao?" Mặc dù không chiếm được câu trả lời, Liễu Tử Linh cũng biết Liễu Tĩnh Mạt lúc này là cực kỳ thoải mái.
Nét mặt của nàng tràn đầy