Nghịch Tập Ở Rể

Chương 262


trước sau

“Có phải vậy không?” Bạch Nhạn Phi từ chối đưa ra ý kiến.

“Đó là đương nhiên rồi! Cô không biết đấy thôi, sau khi anh Diệp bắt Mộ Dung Trí kia về…” Hiếm khi có người có thể nói chuyện ngang hàng với cô ta nên Tiêu Sắc không nhịn được nói hơi nhiều.

“Mộ Dung Trí?” Đương nhiên Bạch Nhạn Phi không biết vì sao Diệp Vô Phong lại bắt Mộ Dung Trí.

“Mộ Dung Trí là một trong những truyền nhân của phái Long Môn trong Đạo Giáo, cô và Tiết Phi, thời điểm bị người ta đánh lén, đã trúng phải bùa chú của ông ta…” Tiêu Sắc nhanh chóng giải thích rõ ràng.

“Sao anh ấy lại để Mộ Dung Trí cứu Tiết Phi trước?” Trong lòng Bạch Nhạn Phi cảm thấy hơi chua xót: “Chẳng lẽ trong mắt anh ấy, vị trí của tôi còn không bằng Tiết Phi sao?”

“Lúc ban đâu anh Diệp đưa ra quyết định đó, không chỉ có tôi không hiểu, mà cả hai người Mã Vũ và Hàn Kỳ cũng không hiểu nổi. Tình huống lúc đó thật sự rất loạn…” Tiêu Sắc nói lại tình huống lúc đó một lượt: “Cuối cùng sự thật chứng minh, chuyện anh Diệp không để Mộ Dung Trí cứu cô trước chính là một cuộc tính toán sâu xa. Chứng tỏ anh ấy cẩn thận để tâm đến cô rất nhiều đó!”

Sau khi nói đến đây,  trong vẻ mặt của Tiêu Sắc, tình cảm yêu mến và sùng bái  Diệp Vô Phong của cô ta đã lộ rõ trên mặt, vốn dĩ là không thèm che giấu bất cứ cái gì.

“À, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.” Đương nhiên Bạch Nhạn Phi có thể nhận ra sự sùng bái của Tiêu Sắc với Diệp Vô Phong, cô khẽ nhắm mắt lại.

Tiêu Sắc nói: “Tổng giám đốc Bạch, cô có muốn ăn chút gì đó không? Bổ sung thêm chút dinh dưỡng nhé?”

“Được, cảm ơn cô.” Mặc dù Bạch Nhạn Phi rất khách khí, nhúng giọng điệu vẫn còn yếu ớt.

“Cô muốn ăn gì?” Tiêu Sắc cần thận từng li từng tí, cô ta cao thể nhìn ra Diệp Vô Phong đối xử với Bạch Nhạn Phi rất tốt, mà Bạch Nhạn Phi kia rõ ràng cũng có ý gì đó với Diệp Vô Phong!

Cô ta không dám bạc đãi người phụ nữ của Diệp Vô Phong, nếu không, để cho Diệp Vô Phong sinh ra chán ghét, cô ta mất còn nhiều hơn được.

“Tùy một món nào đó dễ tiêu hóa là được. Bang chủ Tiêu, cô không cần khách khí như vậy đâu, tôi không yếu đuối đến vậy.” Mặc dù Bạch Nhạn Phi còn yếu nhưng vẫn rất lễ phép và chu đáo.

Nửa tiếng sau, Tiết Phi cũng đã tỉnh lại. Mặc dù suy yếu nhưng  Tiết Phi không phải người có thói quen cần người khác hầu hạ, anh ta liền miễn cưỡng tự mình đứng lên hoạt động nhẹ, đi ăn vài thứ đơn giản.

Còn Diệp Vô Phong thì nhanh chóng phát hiện ra, Tiêu Sắc và Bạch Nhạn Phi giống như những người bạn vô cùng quen thuộc vậy!

Hơn nữa, dưới sự chăm sóc của Tiêu Sắc, rõ ràng sắn mặt của Bạch Nhạn Phi đã tốt hơn rất nhiều.

“Anh Diệp, tôi vừa nhận một tin tức vô cùng quan trọng, cảng Hoa Hải chuẩn bị xây dựng lại, đây chính là một công trình vô cùng lớn! Thành phố Hoa Hải đang chuẩn bị mở cuộc đấu thầu, tôi thấy chúng ta nhất định phải tham dự.” Tiêu Sắc nhìn thấy Diệp Vô Phong bước đến, vẻ mặt cô ta lập tức nghiêm túc.

“Hả? Công trình này có quy mô lớn thế nào? Những công ty lớn nào cũng tham gia đấu thầu vậy? Nếu chúng ta tham gia đấu thầu thì xác suất thành công

là bao nhiêu?” Diệp Vô Phong nhanh chóng nói ra một loạt vấn đề.

Bạch Nhạn Phi bỗng nhiên cất tiếng: “Lúc nãy bang chủ Tiêu cũng đã nói với tôi. Chuyện cải tạo lại cảng Hoa Hải đúng là một công trình lớn. Trong đó bao hàm rất nhiều hạng mục, liên quan rộng rãi đến các lĩnh vực khác nhau. Giai đoạn trước đang bắt đầu góp vốn, ít nhất cũng vào khoảng gần ba nghìn tỷ, nếu không thì hạng mục này sẽ không thể khởi công.”

“À.” Diệp Vô Phong gật đầu: “Gần ba nghìn tỷ… Cũng không khó lắm.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Điểm quan trọng là gia tộc Mộ Dung là gia tộc đứng đầu Hoa Hải, Mộ Dung Hài Giang là hội trưởng của Hiệp hội thương mại Hoa Hải, vậy thì nhất định là muốn đấu thầu hạng mục lớn như này.”

“Hả?” Diệp Vô Phong tỉnh táo lại: “Vậy thì cho dù bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải đoạt lấy hạng mục này về tay! Không vì lí do gì khác mà chính là vì phải tranh đoạt một lần trước mặt nhà họ Mộ Dung.”

“Quá tốt rồi! Tôi biết anh sẽ nói vậy mà.” Bạch Nhạn Phi vui mừng vỗ tay thành tiếng: “Vậy thì cứ quyết định thế này!”

Diệp Vô Phong nói: “Bạch Nhạn Phi, việc này rất quan trọng. Tôi thấy cô vẫn nên bàn bạc với Thư Âm một chút, để đạt được ý kiến chung nhất.”.

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||

“Được, vậy tôi lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thư Âm.” Bạch Nhạn Phi hiểu rõ, trong lòng Diệp Vô Phong, người phụ nữ quan trọng nhất đối với anh trên đời này đương nhiên chỉ có thể là Lâm Thư Âm! Còn những người khác chắc chắn là phải dẹp hết sang một bên.”

“Nhạn Phi? Đúng là cậu sao? Cậu đã tỉnh lại rồi sao? Thật sự là quá tốt rồi!” Lúc Lâm Thư Âm nhận được điện thoại của Bạch Nhạn Phi thì vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên gấp vạn lần. Cơ bản là hoàn toàn không nghe thấy Bạch Nhạn Phi đang giải thích.

“Bây giờ cậu nghe tớ nói đã, là như thế này…” Sau khi Bạch Nhạn Phi nhấn giọng ba lần, cuối cùng Lâm Thư Âm cũng yên tĩnh trở lại, bắt đầu lắng nghe chuyện Bạch Nhạn Phi kể lại.

Bạch Nhạn Phi cảm nhận được tâm trạng vui sướng, hạnh phúc của Lâm Thư Âm khi thấy cô ấy tỉnh lại, cùng với những trải nghiệm lần này, cô ấy nhận ra Lâm Thư Âm quả thật đối xử với cô ấy vô cùng tốt.

Nghe đến chỗ Bạch Nhạn Phi nhắc đến hạng mục cải tạo lại cảnh biển lần này, có lẽ Lâm Thư Âm cũng lập tức hiểu được cơ hội buôn bán trong đó: “Nhạn Phi, cậu nói rất đúng! Hạng mục này, cho dù thế nào chúng ta cũng phải đoạt được từ trong tay mà họ Mộ Dung! Nếu như chúng ta có thể hoàng thành được giang mục này, chẳng khác nào có thêm một chỗ đứng ở Hoa Hải. Không khác gì chúng ta đang ra sức phô bày thực lực của mình trong giới kiến trúc ở Hải Hoa! Chẳng qua là, nếu như muốn thắng nhà Mộ Dung, nhất định không phải là chuyện đơn giản gì. Bởi vì những công ty kiến trúc nhà họ Mộ Dung nắm trong tay vô cùng nhiều.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện