Nghịch Tập Ở Rể

Chương 264


trước sau

“Không! Không muốn!” Nhưng mặc kệ ông ta có phản bác thế nào, sao Tiết Phi có thể dừng tay chứ? Sau khi đánh cho ông ta rụng năm sáu cái răng, Diệp Vô Phong mới nhẹ nhàng dựng bàn tay lên, Tiết Phi lập tức dừng lại, lùi về vị trí bên cạnh Diệp Vô Phong.

“Anh Phong! Tuyệt đối không thể để cho ông ta chết! Tôi muốn băm vằm ông ta thành nghìn khúc! Thiếu một khúc cũng không thể được! Tôi nhất định phải từ từ xẻo thịt.” Tiết Phi lộ ra vẻ hung ác.

Thật ra Mộ Dung Trí cũng vô cùng sợ hãi. Mục đích ông ta hại Tiết Phi là muốn bảo toàn tính mạng của mình, bây giờ chuyện này đã thất bại. Vậy nén, ông ta cố gắng mở miệng nói: “Diệp Vô Phong, có phải cậu đã tu luyện quyển sách bí mật của phái Long Môn đúng không?”

Diệp Vô Phong khẽ nói: “Đây không phải là vấn đề ông cần quan tâm! Vạn vật trong trời đất, người có đức đều có thể sở hữu. Mộ Dung Trí, tôi muốn tìm Hoàng Hiền Đức. Có rất nhiều chuyện khác tôi muốn làm phiền ông ta. Bây giờ ông nhất định phải phối hợp với tôi. Nếu không, tôi sẽ giao ông cho Tiết Phi xử lý.”

“Được rồi, nhưng nơi Hoàng Hiền Đức thường hay đi đến có ba chỗ. Tôi sẽ chỉ cho cậu chỗ đó.” Vì mạng sống của mình, Mộ Dung Trí không thể không phối hợp với Diệp Vô Phong.

“Tốt lắm! Mộ Dung Trí. Nếu như tôi không tìm thấy Hoàng Hiền Đức, khi trở về sẽ cho ông nếm đủ!” Diệp Vô Phong và Tiết Phi xoay người rời đi.

Mộ Dung Trí hung ác nói: “Nếu các người dám làm gì tôi, ngây định sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Mộ Dung!”

Đi được nửa đường, Tiết Phi lái xe, không nhịn được nữa liền hỏi: “Anh Phong, tên Mộ Dung Trí này anh định xử lý thế nào? Vì sai lại không làm thịt ông ta luôn?”

Diệp Vô Phong nói: “Công ty dưới danh nghĩa của Hoàng Hiền Đức là thứ chúng ta đã có được. Vậy nên nhất định Mộ Dung Trí cũng có công ty đứng tên ông ta, có đúng không?”

Ánh mắt của Tiết Phi sáng lên: “Đúng vậy! Anh Phong thật sáng suốt. Nhất định là anh muốn ép khô tiền lời mà bọn chúng có! Ha ha.”

Trong biệt thự của Hoàng Nguyên Hưng, con trai của Hoàng Hiền Đức. Hoàng Hiền Đức đang nằm trên giường bệnh, liên tục thở dài: “Nguyên Hưng à, tên Diệp Vô Phong kia thực sự là quá lợi hại! Lúc đầu ta muốn liên lạc với sư tổ của con là Mộ Dung Trí đến đây đối phó với cậu ta. Ai ngờ lúc này trông hội không ai liên lạc được với ông ấy. Khoảng thời gian này chúng ta phải chú ý một chút. Con cố gắng đừng đi đến công ty, chẳng may tên kia tìm đến cửa, thì coi như xong đời rồi.”

Hoàng Nguyên Hưng đứng thẳng người kiêu ngạo, nghe thấy thì nhíu mày nói: “Bố, bố bao nhiêu tuổi rồi mà còn suốt ngày dây vào mấy chuyện giang hồ báo thù này? Lại nói thêm, bây giờ là xã hội pháp trị, chỉ với tên Diệp Vô Phong kia, chẳng lẽ anh ta còn dám đến công ty chúng ta gây sự? Chẳng lẽ cảnh sát cũng không trị được anh ta sao? Con không tin!”

Hoàng Hiền Đức tức giận nói: “Đừng cãi bố! Trên thế giới này luôn có một lực lượng nhú vậy, đứng bên ngoài các quy tắc của xã hội. Ví dụ như gia tộc giàu có Mộ Dung bây giờ mới bắt đầu làm giàu, cũng đều sử dụng mấy hoạt động quỷ quyệt! Đương nhiên, ngay cả tích lũy

ban đầu của nhà chúng ta cũng đã không được ngay thẳng. Nếu như chính phủ muốn thanh toán chúng ta, e rằng chúng ta cũng không thể có kết cục tốt. Vậy nên, nhà Mộ Dung này là một cái cây to một tay che trời, là bén chúng ta nhất định phải dựa vào.”

“Vâng, bố, con biết rồi.” Mặc dù bên ngoài Hoàng Nguyên Hưng rất kính cẩn nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường.

“Bảo vệ biệt thự thật tốt! Tăng thêm nhiều người nữa!” Hoàng Hiền Đức dặn dò thêm lần nữa.

Mặc dù Hoàng Nguyên Hưng đồng ý nhưng lúc anh ta cầm theo chiếc cặp công văn vội vàng rời đi thì căn bản là không thèm để ý đến lời bố dặn là gì.

Bởi vì trong nhận thức của anh ta, những người trong giang hồ kia vốn dĩ không hề có khả năng xông vào biệt thự của mình một cách trắng trợn như thế được.

“Tổng giám đốc Hoàng, chào anh.” Hoàng Nguyên Hưng vừa ngồi vào ghế trong chiếc xe Cadillac của mình, liền nghe thấy giọng nói này vang lên.

“Hả?” Hoàng Nguyên Hưng muốn mở cửa xe ra chạy trốn theo bản năng, nhưng mà, một con dao lạnh buốt kề vào cổ anh ta: “Không được nhúc nhích!”

“Mấy người… Mấy người là ai?” Mặc dù trong lòng Hoàng Nguyên Hưng sợ hãi, nhưng bên ngoài anh ta vẫn có tỏ ra bình tĩnh.

Diệp Vô Phong nói: “Hoàng Hiền Đức dám ra tay tàn độc với chúng tôi, vậy nên, từ giây phút kia trở đi vận mệnh của ông ta đã được định sẵn rằng nhất định phải tan cửa nát nhà.”

“Hả? Hai người chính là những kẻ trong giang hồ kia? Lá gan của hai người quá lớn rồi đấy! Bây giờ đã là xã hội dùng luật pháp để trị!”

Dù sao thì Hoàng Nguyên cũng nhận được giáo dục đại học, làm nghiên cứu sinh, nên anh ta nói ra mấy lời này rất đường hoàng chính nghĩa.

“Mẹ nó, nói nhảm nhiều quá.”  Bốp, Tiết Phi trực tiếp đánh ngất anh ta, rồi lôi người từ trong xe ra ngoài. Sau đó cùng với Diệp Vô Phong đi thẳng vào biệt thự.

Sáu tên vệ sĩ bình thường trong biệt thự đã bị Tiết Phi đánh ngất xỉu từ lâu, đang bị trói chung lại một chỗ.

“Hả? Diệp Vô Phong! Sao các người tìm được nơi này?” Dưới sự kinh hãi, Hoàng Hiền Đức “rầm rầm” ngã từ trên giường xuống dưới đất, lập tức bị đau đến mức toát mồ hôi trán.

Nhìn kỹ lại thấy trong tay Tiết Phi đang lôi theo một người, Hoàng Hiền Đức vội vàng nói: “Nguyên Hưng? Con sao rồi? Sao hai người lại bắt con trai tôi? Đạo lí trên giang hồ là không được đụng đến người nhà, hai người phải tuân thủ quy tắc này!”

Diệp Vô Phong vốn dĩ không thèm nhìn Hoàng Hiền Đức kêu gào, anh tùy tiện kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống: “Ôi chao? Hoàng Hiền Đức, loại người không biết xấu hổ như ông, sao đột nhiên lại nhớ rõ quy tắc trên giang hồ vậy? Được thôi, nếu ông đã nhắc đến quy tắc trên giang hồ là không được gây hại cho người nhà đúng không? Vậy, bên phía tôi thì tổng giám đốc Bạch cũng được coi như người nhà đúng không? Sao mẹ nó, ông có thể ra tay đối phó với một cô gái yếu đuối như cô ấy chứ? Là ông không tuân thủ quy tắc trước, vậy thì cũng đừng trách tôi trả thù vô tình.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện