Nghịch Tập Ở Rể

Chương 277


trước sau

Mộ Dung Nhân gật đầu: “Diệp Vô Phong này thật đúng là khiến cho tôi phải tò mò! Có thể khiến cho năm người nhà Mộ Dung chúng ta tốn mất bao nhiêu đầu óc, việc cậu ta phải chết là không thể nghi ngờ!”

Nếu như ông ta biết Diệp Vô Phong đã bắt sống Mộ Dung Trí, một trong Mộ Dung Ngũ thường, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào?

“Chỉ một trận chúng ta đã thắng được chín tỷ. Bởi vì biểu hiện xuất sắc của hai chị em Tiêu Sắc, chúng ta không có bây cứ một anh em nài bị thương. Vậy nên, hai chị em họ mỗi người hai tỷ. Còn lại hơn năm tỷ, từ Tiết Phi và các anh em đều hí đều với nhau.” Diệp Vô Phong chậm rãi nói.

“Cái gì? Không được!” Tiêu Ngưu Nhi trừng mắt thật to.

Tiêu Sắc cũng lắc đầu: “Không được!”

Diệp Vô Phong cười: “Ối? Hóa ra hai chị em cô thấy tôi chia cho hai người quá ít hả?”

“Không không không, anh nói gì vậy?” Tiêu Sắc nhịn không được oán trách anh, trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong một lát: “Ý của chúng tôi là, không thể chia cho chúng tôi nhiều như vậy được, các anh em sẽ có ý kiến!”

Tiêu Ngưu Nhu ăn nói vụng về, chỉ thốt ra một câu: “Đúng!”

“Ha ha, được rồi, tôi đã quyết định rồi.” Diệp Vô Hồn hơi cứng rắn, nhưng loại cứng rắn này, lại làm cho Tiêu Sắc đấy thích.

Đương nhiên Tiết Phi cũng không có ý kiến gì. Dù sao thì bọn họ cũng vô cùng bội phục hai chị em Tiêu Sắc này. Quả thật tối hôm qua bọn họ cũng ra tay đủ nhiều, những người này đều là bọn họ làm bị thương nha!

Phương án phân chia số tiền này, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi sẽ không tham dự vào.

“Lại có một nhân viên bị đánh lén! Bạch Nhạn Phi bỗng nhiên tức giận nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Vô Phong đột nhiên cảnh giác: “Lần này không phải nhà Mộ Dung lại đến quấy rối nữa chứ?”

“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm,  chỉ là một nhân viên trong Hoa Cường, sau khi tan làm trở về nhà thì bị người ta va phải, tôi nhất định phải đi xem.” Bạch Nhạn Phi cắn răng nói.

“Tôi cũng đi!” Tiêu Sắc không yên tâm về cô: “Ngưu Nhi, em ở lại đâu, bảo vệ cho tổng giám đốc Lâm.”

Tiêu Ngưu Nhi lập tức đồng ý, Diệp Voi Phong nói: “Tôi cũng qua đó nhìn một chút.”

Vậy là, Tiêu Sắc lái xe, Diệp Vô Phong ngồi vào vị trí bên cạnh lái xe, Bạch Nhạn Phi ngồi đằng sau. Hết lần này đến lần khác đều là cô phụ trách chỉ đường.

Đi ra ngoài hơn năm cây số, cuối cùng cũng thấy một nhân viên bị thương

kia.

“Tình huống thế nào? La Tiểu Đông, rốt cuộc là anh đụn ganh bị thương? Là ai đụng anh?” Bạch Nhạn Phi nhanh chóng hơi thăm anh ta.

“Tổng giám đốc Bạch, tôi đi xe máy rất chậm, ngưng vừa đến bên này liền bị một chiếc xe ô tô con đụng phải, nhưng mà may là bị thương không nặng. Chẳng qua, xem tình hình thì xế chiều hôm nay tôi không tăng ca được.” La Tiểu Đông là  một nhân viên nam trẻ tuổi nhanh nhẹn, nhưng bây giờ lại đứng núp ở bên đường, quả thật là chân bị thương không nhẹ.

Diệp Vô Phong lập tức kiểm tra vết thương ở chân hộ anh ta: “Không có việc gì, bị thương nhẹ thôi. La Tiểu Đông, anh cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

“Chiếc xe con kia đâu? Đi đâu rồi?” Tiêu Sắc không nhịn được nhìn xung quanh một vòng.

La Tiểu Đông thở dài: “Lúc đó tôi đau quá, không thể động đậy được. Tên kia bảo là đi tìm người giúp đỡ, cuối cùng đi mất.”

“Gây chuyện rồi bỏ trốn?” Bạch Nhạn pHi lập tức nghĩ đến mấy từ này, “La Tiểu Đông, anh có nhớ biển số xe của tên đó không?”

La Tiểu Đông lắc đầu: “Tôi không nhớ kỹ lắm! Lúc ấy bị đụng xong, cả người tôi đều hoang mang…Hả? Chiếc xe con kia quay lại rồi? Còn mang theo cả một chiếc xe nhỏ nữa sao?”

Quả nhiên chủ nhân của chiếc xe con kia đúng là quay lại, hơn nữa chủ nhân chiếc xe con kia còn là một người đàn ông trung niên nhìn rất hiền lành: “Ôi chao, anh bạn trẻ, thật xin lỗi, tôi tìm được hai người, bọn họ có xe bán tải. Hay là để bọn họ dẫn cậu vào bệnh viện kiểm tra chút nhé! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa trị cho cậu.”

La Tiểu Đông nói: “Có đi bệnh viện hay không chỉ là chuyện nhỏ thôi, vết thương của tôi cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà như vậy sẽ mất lương nha!”

Người đàn ông trung niên gây ra huyện nói: “Không sao, anh bạn nhỏ, lương của cậu tôi trả! Được rồi, các người cứ đi bệnh viện trước đi! Tôi ở lại cùng với đồng chí này thương lượng một chút về chuyện bồi thường, có được không? Trị thương vẫn là quan trọng nhất! Đúng không nào?”

Hai người thanh niên ngồi trên xe bán tải, nhanh chóng nhảy xuống đặt La Tiểu Đông lên xe, hai người Bạch Nhạn Phi và Tiêu Sắc cũng rời đi cùng chiếc xe bán tải đó. Nhìn một lượt, dường như tây cả đều bình thường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện