Nghịch Tập Ở Rể

Chương 294


trước sau

“Cái gì? Nghĩa nhi thằng bé thật sự đã chết sao?” Mặc dù Mộ Dung Hào Giang đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng nghe tin con trai mình chết, vẫn là không thể thở được, sau đó liền ngất đi.

Hai người Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ, nhanh chóng đỡ lấy: “Bố! bố bảo vệ thân thể chứ!”

“Nhân nhi, bảo vệ cho chủ nhân. Lễ nhi, theo tôi đi điều tra!” Bát Tí Hải Thần cũng từ trong sóng to gió lớn tới đây, mặc dù là gặp phải tình thế nguy hiểm như vậy, cũng lập tức trở nên bình tĩnh.

“Vâng! Thông báo với mọi người, đều ở nguyên trong nhà mình, không được ra ngoài! Chờ tra hỏi!” Mộ Dung Lễ cũng phản ứng lại, vội vàng tuyên bố mệnh lệnh.

Lửa giận trong lòng Bát Tí Hải Thần cuồng phun, hận không thể lập tức tìm được hung thủ,  băm thây đối phương thành nghìn mảnh!

Ánh mắt hắn đảo qua, bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường: “Lễ nhi, hai người có phát hiện Tin nhi hay không?”

“Em năm? Em năm! Em ở đâu? Mộ Dung Tín! Cậu ở đâu? Ra đây! Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu lập tức ra đây cho tôi!” Mộ Dung Lễ rống lên một tiếng, trong nháy mắt nâng cao lên tám độ.

Hắn hiểu rõ, lão ngũ Mộ Dung Tín thích nhất ngủ với con gái còn trẻ, chẳng lẽ đêm nay hắn lại đi ra ngoài tìm kiếm con mồi? Thật là đáng chết, đây là lúc nào chứ, lại có thể thế không ở nhà?

Trong lòng Bát Tí Hải Thần chợt có dấu hiệu cảnh báo, hắn vận khởi công lực, giương giọng nói: “Lập tức kiểm tra viện của Mộ Dung Tín, xem hắn có ở đó không! Đêm nay ai đã gặp Mộ Dung Tín? Lập tức qua chỗ tôi thông báo!”

Mộ Dung Lễ phi thân đến tiểu viện của Mộ Dung Tín: “Cậu năm, cậu ra đây cho tôi! Ra đây ngay!” Sau khi hắn gào thét, giọng nói đã thay đổi, bởi vì hắn cũng có dự cảm bất thường!

Phi thân luồn vào toà nhà nhỏ của Mộ Dung Tín, Mộ Dung Lễ nhìn thấy cửa phòng mở rộng ra, bóng dáng chợt lóe, lúc tiến vào phòng, đã thấy co ro ở góc tường, Mộ Dung Tín đã chết l0ã lồ.

“Em năm!” Mộ Dung Lễ la lên một tiếng, luồn qua đó, ôm lấy Mộ Dung Tín, nước mắt giàn giụa, “Em năm! Em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi? Đừng hù dọa anh.”

Hắn và Mộ Dung Tín có mối quan hệ cực tốt, tận mắt nhìn thấy em năm ngã vào vũng máu bên trong, cú sốc bất ngờ này xảy ra, làm cho đầu óc hắn trống rỗng.

Rào! Bát Tí Hải Thần cảm thấy Mộ Dung Lễ khác thường, xuất hiện bên cạnh Mộ Dung Lễ, như một bóng ma: “Tin nhi hắn…… Cũng đã chết sao?”

“Đúng vậy! Sư phó, đây là huyết hải thâm thù! Sư phó! Chúng ta phải báo thù!” Mộ Dung Lễ nói năng có chút lộn xộn.

Bát Tí Hải Thần gật gật đầu: “Thù, đương nhiên phải báo. Nhưng việc hiện tại chúng ta phải làm, vẫn là phải báo cảnh sát trước.”

“Báo cảnh sát?” Mộ Dung Lễ nghi ngờ: “Sư phó, đây nhất định là giang hồ báo thù! Kẻ thù của chúng ta, nhất định là Diệp Vô Phong! Báo cảnh sát có ích lợi gì?”

Bát Tí Hải Thần thầm nghĩ trong lòng: Với bản lĩnh của Diệp Vô Phong, cho dù chúng ta biết rõ hắn là hung thủ, lại không thể làm gì được hắn ta? Vẫn là giao cho cảnh sát đi, ít nhất có thể khiến cảnh sát xác định được Diệp Vô Phong là hung thủ.

Kế tiếp, lại nghĩ cách diệt trừ Diệp Vô Phong.

“Báo cảnh sát, là để tìm được thủ phạm.” Bát Tí Hải Thần chậm rãi nói: “Trước tiên đặt

Tin nhi xuống, chờ cảnh sát tới khám xét hiện trường.”

“Hả? Được rồi!” Mộ Dung Lễ đã hiểu, đặt Mộ Dung Tín xuống, liền gọi điện thoại báo cảnh sát, “Alo?113 phải không? Nơi này là…”

“Bảo vệ tốt hiện trường!” Bát Tí Hải Thần dặn dò một tiếng, bóng dáng liền biến mất, một lát sau, liền xuất hiện ở chỗ ở của Mộ Dung Hào Giang, nhìn thấy tinh thần Mộ Dung Hào Giang vẫn luôn hoảng hốt, hắn ta liền kề sát tay phải của mình vào phía sau lưng Mộ Dung Hào Giang, vận khởi công lực, giúp ông ta trấn tĩnh tinh thần.

Nôn mửa! Nửa giờ sau, cuối cùng Mộ Dung Hào Giang phun ra máu đen, chậm rãi tỉnh lại: “Nghĩa nhi! Con của ta! Con chết như thế nào vậy? Mộ Dung Hào Giang ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này!Hu…”

Bát Tí Hải Thần cũng đau lòng không thôi, nắm lấy tay Mộ Dung Hào Giang nói: “Chủ nhân, xin người nhất định phải nén bi thương! Còn có một tin tức bất hạnh nữa, Tin nhi cậu ấy, cũng đã chết!”

“Sao?” Mộ Dung Hào Giang đang khóc rống, sau khi nghe thấy tin tức này, đầu óc càng loạn, nhưng lại không khóc, “Hải Thần, ngươi nói thật sao?”

Bát Tí Hải Thần gật đầu: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, tôi hy vọng cảnh sát có thể thông qua dấu vết kiểm nghiệm, tìm được hung thủ, sau đó chúng ta liền đi báo thù.”

Hai mắt Mộ Dung Nhân toé lửa: “Sư phó, còn nhờ cảnh sát tìm hung thủ làm gì chứ! Nhất định chính là Diệp Vô Phong rồi! Chắc chắn không sai.”

Mộ Dung Hào Giang quát: “Đúng! Diệp Vô Phong, tao muốn mày chết không có chỗ chôn! Tao muốn nghiền xương mày thành tro! Lột da của mày, rút gân của mày!”

Bát Tí Hải Thần nói: “Chủ nhân, chúng ta cần phải bình tĩnh một chút. Mặc dù chúng ta biết rõ hung thủ chính là Diệp Vô Phong, nhưng vậy thì làm sao chứ? Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào hết! Nếu lớn tiếng tìm đến cửa, bên phía Diệp Vô Phong nhất định sẽ không thừa nhận như vậy. Đến lúc đó, cảnh sát sẽ vào cuộc, ngược lại chúng ta lại rơi vào tội danh gây hấn gây chuyện.”

“Ừm, Hải Thần, ông nói có lý.” Hắn nhìn về phía Mộ Dung Nhân, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Mộ Dung Nhân nhìn đồng hồ: “sáu giờ rưỡi, trời chắc hẳn là sáng rồi.”

Bát Tí Hải Thần bỗng nhiên nói: “Gi3t ch3t Nghĩa nhi và Tin nhi, nhất định là chiến thần cấp cao thủ tuyệt đỉnh, ít nhất là cùng cấp bậc với tôi.”

Eo eo eo…Xe cảnh sát tới rồi, lập tức bắt đầu thăm dò hiện trường, tìm kiếm các loại dấu vết, chụp ảnh, thăm hỏi nhân chứng.

Nhưng Diệp Vô Phong là người nào? Sao tại hiện trường vụ án lại không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào? Mặc dù có mấy dấu vết, cũng là mơ hồ không rõ, căn bản không cách nào công nhận được.

Nhưng cảnh sát vẫn ở đến hơn chín giờ, liền đến công ty Hoa Cường, mấy tên cảnh sát đứng ở cửa, sau đó đại đội trưởng Quách Vạn Phúc từ cục thành phố Hoa Hải Thị, mang đội đi hỏi thăm Diệp Vô Phong.

“Họ tên!”

“Diệp Vô Phong.”

“Giới tính.”

“Nam.”

“Nghề nghiệp.”

“Dân thất nghiệp lang thang.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện