Nghịch Tập Ở Rể

Chương 408


trước sau

Nhưng cũng không thể nói như vậy! Cô ta chần chừ một chút, còn chưa kịp nói thì tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Tinh Đồng đột nhiên trở nên căng thẳng: “Mời vào!”

Diệp Vô Phong mặc một chiếc áo phông màu xanh đen cùng một chiếc quần bò, thản nhiên bước vào: “Chú Bạch? Xin chào.”

Bạch Chấn Vũ không đáp lại mà mở to hai mắt nhìn Diệp Vô Phong, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải: “Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“À, hai mươi sáu.” Diệp Vô Phong lập tức hiểu ra, đây là giọng điệu của bố vợ đang xem xét con rể, nhưng vì đối phương không nói rõ nên anh cũng không cần phải giải thích làm gì.

“Cậu làm nghề gì? Lương bao nhiêu?” Bạch Chấn Vũ tiếp tục hỏi

“Công việc hiện tại thì không có, lương thì…” Diệp Vô Phong thản nhiên nói.

“Không có công việc? Vậy là không có lương rồi?” Bạch Chấn Vũ đầy khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong: Cậu đang tìm đối tượng gì vậy hả? Đến công việc cũng không có! Con gái ông làm cảnh sát nhiều năm như vậy rồi mà?

Bạch Tinh Đồng cười khó xử: “Bố, đừng bận tâm về chuyện đó. Diệp Vô Phong, anh muốn ăn gì mau gọi đi.”

Bạch Chấn Vũ hừ một tiếng: “Muốn gọi món thì cũng phải để cho người lớn gọi chứ, đúng không?”

Diệp Vô Phong lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, tất nhiên là phải để cho chú Bạch gọi món rồi, cháu không kén chọn.”

Cuối cùng gọi lên bốn món, Bạch Tinh Đồng vội vàng rót rượu cho hai người đàn ông: “Nào, Diệp Vô Phong, cảm ơn anh đã cứu bố tôi ra ngoài, cụng ly!”

Bạch Tinh Đồng uống nước trái cây, Bạch Chấn Vũ nhìn Diệp Vô Phong: “Cậu nhóc, nói thật cho tôi biết, cậu không phải là cảnh sát, sao có thể giỏi hơn con gái tôi được?”

Diệp Vô Phong nói: “Chú Bạch, Bạch Tinh Đồng là cảnh sát, mà cảnh sát xử lý vụ án thì  đều dựa vào quy củ. Còn cháu, chẳng qua là vì mục đích mà không từ thủ đoạn, quyết tâm phá bỏ hết những phép tắc đó của cô ấy, có vậy mới đạt được một chút hiệu quả thôi chứ cũng không có gì cả.

“Vậy chẳng phải là đi cửa sau sao?” Bạch Chấn Vũ mặt mày tối lại.

“Bố! Bố nói gì

vậy?” Bạch Tinh Đồng tức giận: “Người ta cố hết sức cứu bố ra ngoài chỉ để nhìn sắc mặt của bố hay sao? Nếu bố không tình nguyện cảm ơn người ta, vậy bố đi đi, bữa cơm này tụi con ăn được rồi.”

Bạch Chân Vũ nghiêm mặt, rồi đột nhiên nở một nụ cười: “Ôi cô con gái ương bướng của tôi! Bố chiều hư con rồi đúng không? Đến cả bố mà còn dám mắng như vậy. Tôi nói này chàng trai trẻ, nửa đời sau của cậu phải chịu nhiều khó khăn rồi, haha.”

Diệp Vô Phong vừa mở miệng định giải thích, Bạch Tinh Đồng đã trực tiếp nói vào: “Bố! Người ta đã kết hôn rồi! Bố đừng nói lung tung nữa.”

“Cái gì? Cậu kết hôn rồi?” Bạch Chấn Vũ mở to mắt: “Vậy sao còn bám theo con gái tôi?”

Bạch Tinh Đồng tức giận đến mức rơi nước mắt: “Bố! Bố lại còn nói nữa, tụi con đi, bố tự mình ăn đi!”

“Được rồi được rồi! Con gái tôi lớn rồi, chỉ biết lo cho người ngoài thôi! Nào, chàng trai trẻ, dù sao thì cậu cũng đã cứu tôi ra ngoài, tôi vẫn nên cảm ơn cậu, tối nay chúng ta không say không về, trước tiên làm vài ly cho sạch miệng đã nào.” Tử lượng của Bạch Chấn Vũ thật sự rất tốt, thoắt cái chén rượu Đông Bắc đã thấy đáy.

Sau khi uống rượu, Bạch Chấn Vũ cũng nói chuyện nhiều hơn, cũng không còn quá nghiêm túc, tự nhiên cười nói cùng Diệp Vô Phong. Ông ta phát hiện ra, Diệp Vô Phong mặc dù ít nói, nhưng mỗi lần ông ta hỏi, anh đều luôn đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn có cái nhìn rất sâu sắc.

Bạch Chấn Vũ càng lúc càng hài lòng với Diệp Vô Phong, đặc biệt là khi thấy ánh mắt của con gái mình lúc nhìn Diệp Vô Phong, Bạch Chấn Vũ liền biết con gái đã rơi vào lưới tình, hầy, chỉ tiếc là chàng trai này đã kết hôn rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện