Khương Tam Lãnh nói: “Tất nhiên là người Trung Quốc rồi, anh ta tên là Diệp Vô Phong, dù sao thì cũng là người có năng lực, còn những thông tin khác của anh ta thì tạm thời chưa tra ra.”
“Người Trung Quốc…thì làm sao có thể có liên hệ với công ty Tvraschi được?” Âu Dương Lôi nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Khương Tam Lãnh nói: “Tôi cũng rất khó hiểu, theo lý mà nói, công ty Tvraschi rất ít khi qua lại với người Trung Quốc. Ông chủ Tvraschi của bọn họ vốn rất ghét những người Trung Quốc “tinh ranh”. Tuy nhiên, sáng nay công ty Tvraschi đã cho người đến Phụng Thiên, bọn họ đã có buổi gặp mặt với cán bộ cấp cao của tỉnh ủy, đây là sự thật không thể chối cãi.”
Mặt Âu Dương Lỗi giật giật: “Mặc dù Tvraschi lợi hại thật, nhưng Âu Dương Lỗi tôi cũng không phải dạng người dễ bị trêu chọc đâu! Khương Tam Lãng, cậu chú ý điều ra một chút, chỉ cần Tvraschi dám nhắm vào tôi, tôi sẽ cho bọn họ biết, cái tỉnh Liêu Đông này còn có cả tiếng nói của tôi.”
“Vâng, Ông chủ yên tâm, tôi sẽ đặc biệt chú ý.” Khương Tam Lãng thận trọng nói: “Tôi cũng sẽ để ý đến cậu thanh niên kia.”
“Ừm! Cậu đi điều tra đi! Đúng rồi, trước tiên phải tìm ra lý do Bạch Chấn Vũ được thả, bất kể là ai, chỉ cần có liên quan thì đều tìm cách diệt khẩu cho tôi.” Vẻ mặt Bạch Chấn Lôi vô cùng hung ác.
“ Vâng. Chuyện này tôi nhờ Anh Dũng giải quyết được chứ?” Khương Tam Lãnh nhìn Âu Dương Lôi với ánh mắt tìm kiếm lời khuyên.
Đây là sự khôn khéo của Khương Tam Lãnh, anh ta đề ra phương án giải quyết vấn đề nhưng vẫn luôn hỏi trước ý kiến của Âu Dương Lôi, cố ý thể hiện sự tôn trọng đối với ông ta.
“Ừm, việc này để cho Chí Dũng làm đi! Cậu dặn dò cậu ấy, làm việc nhớ đừng quá lỗ m.ãng, bất cứ việc gì cũng phải cần động não một chút.” Âu Dương Lôi gật đầu.
Hơn bảy giờ tối, Diệp Vô Phong với Bạch Chấn Vũ cũng uống được kha khá rồi, Bạch Chấn Vũ tự mình bắt taxi về nhà, Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong đi dạo phố.
Đột nhiên cô ta nhận được điện thoại: “Bạch Tinh Đồng, nghe nói cậu về Phụng Thiên rồi à, sao không liên lạc với tụi mình? Không lẽ cậu quên hết mấy đứa bạn cấp ba tụi mình rồi hả?”
“Giản Phúc Linh? Sao cậu lại nhớ tới việc gọi điện cho mình vậy?” Bạch Tinh Đồng cảm thấy kì lạ hỏi.
Giản Phúc Linh nói: “Chúng ta năm đó thế mà lại” huynh đệ tương tàn” mình làm sao có thể không nhớ ra cậu cơ chứ! Đúng rồi, mình vừa có bạn trai mới, cậu có muốn gặp mặt không?”
Bạch Tinh Đồng cười khổ: “Mình thà không gặp.”
Giản Phúc Linh nói: “Gia cảnh anh ấy rất tốt. Tình cờ là tối nay mình cũng rãnh, cậu lại đang ở Phụng Thiên, hay là gặp mặt đi, chúng ta cũng lâu rồi chưa có gặp nhau.”
“Được thôi.” Bạch Tinh Đồng liếc nhìn Diệp Vô Phong một cái rồi đồng ý.
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê Alice, Bạch Tinh Đồng liền nhìn thấy cô bạn thân “huynh đệ tương tàn” Giản Phúc Linh của mình. Diệp Vô Phong ngồi bên cạnh, đờ người ra mơ mơ màng màng trong cơn say.
“Bạch Tinh Đồng! Lại đây ôm một cái nào!” Giản Phúc Linh thấp hơn Bạch Tinh Đồng một cái đầu, vừa gặp nhau cô
Bạch Tinh Đồng nói: “Mình đang làm cảnh sát.”
“Cảnh sát? À, người bảo vệ nhân dân!” Giản Phúc Linh giật mình: “Đúng rồi, đây là bạn trai của mình, Dương Tiểu Đông. Thế nào? Qua được không?”
Nhìn thấy dáng vẻ phô trương của Giản Phúc Linh, Bạch Tinh Đồng chỉ lịch sự gật đầu: “Chào anh.”
Dương Tiểu Đông từ khi nhìn thấy Bạch Tinh Đồng, đôi mắt cứ dán lên trên người Bạch Tinh Đồng, nhất là khuôn mặt và ngực của cô ta, nhìn qua nhìn lại, một chút cũng không rời mắt!
Giản Phúc Linh có chút khó chịu: “Dương Tiểu Đông, anh như vậy là có ý gì hả? Em nói cho anh biết, đây là bạn thân của em, Bạch Tinh Đồng, anh đừng có mà tơ tưởng tới cô ấy.”
Dương Tiểu Đông nở một nụ cười: “Sao có thể chứ. Cô Bạch, xin chào, cô em thật là đẹp, rất vui được gặp em.” Cái tên Dương Tiểu Đồng này, thoạt nhìn có vẻ mới đi du học về, khá là kiêu ngạo và độc đoán, duy chỉ có thái độ đối với Bạch Tinh Đồng là có chút nịnh nọt.
Vẻ đẹp của Bạch Tinh Đồng, đó mà một vẻ đẹp trưởng thành và đầy nóng bỏng, hầu như bất kỳ một người đàn ông nào khi nhìn thấy thì đều sẽ động lòng. Không, tất cả đàn ông trong quán cà phê đều đang lén nhìn về phía này, rõ ràng, người bọn họ đang nhìn không phải là Giản Phúc Linh mà là Bạch Tinh Đồng.
“Vị này là…bạn trai của em sao? Cậu ta làm chức vụ gì?” Dương Tiểu Đông đầy cao ngạo, dáng vẻ như từ trên cao khinh bỉ nhìn xuống Diệp Vô Phong, điệu bộ đến ngay cả cái bắt tay cũng không muốn.
“Diệp Vô Phong, thất nghiệp.” Diệp Vô Phong trả lời đơn giản, tiếp tục nhắm mắt lại, không biết là đang trôi lạc ở chốn thần tiên nào rồi.
Giản Phúc Linh có chút chán ghét nhìn Diệp Vô Phong, lặng lẽ kéo Bạch Tinh Đồng sang một bên: “Này, chỉ là một con ma men liền có thể biến cậu thành tù nhân rồi? Bạch Tinh Đồng, có phải mắt cậu bị mù rồi không vậy? Nhìn bạn trai mình xem, anh ấy là người thừa kế của tập đoàn Tạ thị đó! Tương lai còn có thể sở hữu khối tài sản lên đến chín nghìn tỷ đồng! Haha.”
Bạch Tinh Đồng cười hững hờ: “Cậu thực sự đã câu được một con rùa vàng rồi, chúc mừng cậu.”
Giản Phúc Linh cười tươi như hoa: “Đương nhiên rồi! Dương Tiểu Đông đối với mình rất tốt! Không chỉ vậy, hai ngày trước còn mua tặng mình một chiếc siêu xe màu đỏ, hôm nay mình đã lái nó tới đây đấy! À, chiếc xe này khởi động không cần chìa khóa, đây là con chip của nó, đẹp không?”
Dương Tiểu Đông dáng vẻ khinh bỉ liếc nhìn Diệp Vô Phong, tâm địa khó lường: “Thất nghiệp? Vậy mà còn dám ra vẻ trước mặt anh đây? Đến cả việc đứng dậy bắt tay cũng không biết làm hả?”