“Tuy rằng sau khi Tú Anh gặp chuyện không may thì lập tức đưa vào bệnh viện, nhưng lại không có tiền chữa bệnh, mà cho dù có thì giọng cũng đã hư rồi. Mấu chốt là tên Nhị Năng kia không trả tiền công! Ngoài ra, Nhị Năng còn có thái độ ác liệt với Tú Hồng, còn từng tuyên bố sẽ gi3t ch3t Tú Hồng, sau đó thật sự không tìm thấy Tú Hồng nữa. Bây giờ tôi ở trong gánh hát cũng không dám ho một tiếng, dù là tiền diễn xuất nhiều ít ra sao, Nhị Năng cho bao nhiêu thì tôi chỉ dám lấy bấy nhiêu, đến giá cũng chẳng dám hỏi nữa.”
“Ai cũng nghĩ, Nhị Năng là người của cậu Lôi. Vì mỗi lần cậu Lôi đưa La Tiểu Hoa đến gánh hát, Nhị Năng đều sẽ qua đó nịnh bợ vài câu.”. Đọc thêm nhiều truyện ở # TRUМtr цyen.or g #
“Ồ? Âu Dương Lôi đưa Lý Tiểu Hoa đến gánh hát? Tại sao thế?” Bạch Tinh Đồng hơi khó chịu.
“Vì La Tiểu Hoa là con gái nuôi của cậu Lôi! Bình thường La Tiểu Hoa sẽ ở trong nhà cậu Lôi. Thật ra ai thông minh cũng nhìn ra được, con gái nuôi gì chứ, chẳng qua đang nuôi một con chim hoàng yến mà thôi. Đương nhiên, mấy lời này bọn tôi chỉ dám nói sau lưng, không ai dám nói trước mặt La Tiểu Hoa.”
“Có thể Nhị Năng cũng tham gia vào chuyện hạ độc? Đúng chứ?” Bạch Tinh Đồng đe dọa nhìn Quách Đại Chủy.
“Vậy nên mọi người mới nghi ngờ, cảm thấy thủ đoạn của gã thật độc ác, chỉ có gã mới làm ra trò đó.” Quách Đại Chủy suy đoán, nói.
“Nếu để tôi tra được chuyện này là do ông làm… Tôi sẽ quăng xương của ông cho chó ăn!” Diệp Vô Phong nói một cách thản nhiên.
“Thật sự không phải là tôi làm mà!” Quách Đại Chủy tội nghiệp tiếp tục biện hộ cho mình.
“Được, ông mau dẫn chúng tôi đi tìm Nhị Năng.” Diệp Vô Phong xách Quách Đại Chủy như xách gà con, khiến ông ta không dám phản kháng, cứ thế lôi ra sân rồi ném lên xe.
Theo thường lệ, hiện tại bầu gánh Nhị Năng cũng không ở nhà nghỉ ngơi, lúc Quách Đại Chủy mang hai người Diệp Vô Phong đến vồ hụt Nhị Năng, Diệp Vô Phong nhìn đồng hồ thì đã ba giờ sáng, lập tức bắt Quách Đại Chủy gọi cho Nhị Năng, hẹn gã ở chỗ nào đấy.
Quách Đại Chủy thấy hai người Diệp Vô Phong quyết tâm muốn báo thù cho Mã Tú Anh thì lập tức gọi điện thoại cho Nhị Năng: “Alo? Bầu gánh, anh đang ở đâu vậy ạ? Em có một mối lớn nè, là tiệc mừng cháu trai của tổng giám đốc được trăm ngày tuổi, họ gọi chúng ta đến đó diễn! Anh đang ở đâu? Để em đi tìm anh, rồi chúng ta cùng thương lượng chuyện này?”
“Tôi đang ở cùng anh Đại Tùng! Ở biệt uyển hội sở, cậu qua đây! Khách hàng có theo luôn không?” Trong giọng nói của Nhị Năng còn mang theo một loại cảm giác như người ở trên cao nhìn xuống.
“Khách hàng cũng đến, họ gấp lắm! Em qua ngay đây.” Quách Đại Chủy cúp điện thoại: “Ở biệt uyển hội sở.”
“Anh Đại Tùng là ai?” Diệp Vô Phong nhìn ông ta đầy đe dọa.
“Anh Đại Tùng là nhân viên chủ quản của biệt uyển hội sở, anh ta tài lắm, ngoài ra, trong hội sở còn có một nhóm đàn em cũng rất giỏi.” Ánh mắt của Quachs Đại Chủy hơi lóe: “Chỉ với hai cô cậu, thôi, vẫn nên lừa Nhị Năng ra ngoài thì hơn.”
“Không cần, đi thẳng đến biệt uyển hội sở!” Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đồng đang lái xe.
“Không không, anh hai à, các cô cậu cứ thế đến biệt uyển hội sở sẽ tiêu đó! Ở đó đều là người của cậu Lôi, hoành hành ngang ngược, chỉ
Bạch Tinh Đồng nói: “Thế lực đen tối thế mà cũng tồn tại được à? Phụng Thiên đúng là toàn âm binh chướng khí.”
Cả người Quách Đại Chủy run run: “Anh hai ơi, tôi sẽ không cản các cô cậu đến biệt uyển hội sở, nhưng xin các cô cậu đừng mang tôi theo, có được không? Tôi xin các cô cậu đấy!”
“Ông sợ tên Đại Tùng kia à?” Diệp Vô Phong cảm thấy hơi buồn cười.
“Anh Đại Tùng ác lắm, cũng có tiếng ở khắp Phụng Thiên nữa. Có ít nhất mười người chết trên người anh Đại Tùng rồi, người trong giang hồ ai ai cũng biết, nhưng cảnh sát cũng không có cách nào bắt được anh ta.” Khi Quách Đại Chủy nhắc đến anh Đại Tùng, cả người sợ đến mức không ngừng run cầm cập.
“À, kẻ chúng ta cần tìm chính là ông ta.” Diệp Vô Phong cười mỉa mai.
Biệt uyển hội sở quả nhiên là địa danh khá nổi tiếng ở Phụng Thiên, hội sở được cậu Lôi che chở, cảnh sát chưa từng đến đây, cũng không đột kích mấy vụ bài bạc, sử dụng chất k.ích thích ở nơi này, hơn hết, chỉ cần những người đến biệt uyển hội sở đều biết, ở đây chơi là tuyệt đối bí mật, tuyệt đối không tiết lộ những chuyện ở đây ra ngoài, dù bên ngoài là kẻ nghênh ngang thế nào, bước vào biệt uyển hội sở cũng không dám kiêu ngạo.
Dù là người lăn lộn trên chốn quan hay kẻ lăn lộn ngoài xã hội, đến đây đều sẽ nhận được phục vụ tốt nhất, vậy nên việc làm của biệt uyển hội sở mới tốt được như vậy.
Dù hôm nay đã hơn ba giờ sáng, sắp đến bình minh, nhưng trong bãi đỗ xe của biệt uyển hội sở vẫn còn đông nghịt, muốn tìm một chỗ đỗ xe cũng khó khăn.
Mà thời điểm nhóm người Diệp Vô Phong bước vào, nếu như không có Quách Đại Chủy gọi điện báo trước cho Nhị Năng, biết được số phòng của gã thì căn bản không vào được!
Ngoài ra, bên ngoài còn có hai bảo vệ riêng trẻ tuổi cường tráng, đưa ba người Diệp Vô Phong vào phòng, đến khi vào phòng của Nhị Năng, được gã xác nhận là có quen Quách Đại Chủy, hai bảo vệ trẻ mới rời khỏi đây.
Thái độ trách nhiệm này đúng là trình độ phục vụ thuộc hàng năm sao.
Nhị Năng thấy Quách Đại Chủy dẫn theo người đến, ngược lại cũng không có vẻ gì là khó chịu, tươi cười chào đón: “Ôi chao? Bạn tôi ơi, mời ngồi, mau ngồi xuống đi nào.”
Nhị Năng nằm trong chăn, có thể thấy rõ bên trong còn một dáng người yểu điệu nữa, nhưng gã chẳng có vẻ gì là ngại, mời mọi người ngồi xuống bàn ở mặt.
“Hai vị đến mời chúng tôi diễn ư?” Nhị Năng cầm một điếu thuốc lên.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi đến vì có chuyện muốn hỏi ông.”
“Hỏi? Ý cậu là sao?” Nhị Năng cảnh giác, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Quách Đại Chủy có gì đó sai sai.
“Quách Đại Chủy, cậu cả gan dám mang hai kẻ này vào đây, cậu biết đây là đây không? Nếu anh Đại Tùng biết, cả nhà cậu chết chắc!” Rầm! Nhị Năng vỗ bàn một phát, trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: “Đứng dậy biến ngay cho tao! Còn dám lảm nhảm thêm câu nào nữa, tao sẽ chặt hai chân mày rồi quăng xuống sông cho cá ăn!”