Trại tạm giam quả nhiên canh gác nghiêm ngặt, bốn phía tường cao, chòi canh bên trên còn có lính gác chuyên môn cầm súng trường, Diệp Vô Phong đi một mạch qua ba cửa sắt, lúc này mới được sắp xếp ở trong một căn phòng đơn có lồng sắt.
Nửa ngày không ai để ý tới anh, mãi cho đến ban đêm, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không mang đến cho Diệp Vô Phong, nước cũng không được uống. May mắn Diệp Vô Phong có thể chất đặc thù, bằng không nếu như là người bình thường khẳng định đã sớm ngất xỉu rồi.
Diệp Vô Phong lẳng lặng nằm trên chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, phía trên ngay cả chăn đệm đều không có, nhưng Diệp Vô Phong vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, giống như chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn như đang tu luyện một loại khí công, hơi thở nhẹ nhàng, không nói không động. Đây là Diệp Vô Phong đang luyện một phương pháp tiết kiệm thể lực cực độ, thậm chí hô hấp cùng tốc độ máu chảy đều có thể chậm lại, dưới tình huống cực đoan, Diệp Vô Phong đã từng dùng loại phương pháp này có thể chịu qua bảy ngày, đây là sự chịu đựng cực hạn của con người, cuối cùng cũng được đồng đội giải cứu.
Buổi tối, Phàn Lợi Quốc ăn vẫn bình thường, theo lời mời đi tới phòng riêng trong quán rượu Đức Thắng. Vừa bước vào phòng liền chắp tay tươi cười nói: “Uầy! Anh Dũng! Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh lại tự mình mời rượu. Thật ngại quá!”
Tần Chí Dũng hướng về phía anh ta mỉm cười gật đầu: “Đội trưởng Phàn! Vị này là giám đốc trại giam Phương Thụ Sơn, hai người làm quen một chút đi!”
Phương Thụ Sơn là một người có gương mặt chữ điền, là một người đã trạc tuổi nên rất cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Ông ta đứng dậy bắt tay xã giao với Phàn Lợi Quốc: “Đội trưởng Phàn! Chào anh!”
Phàn Lợi Quốc cười đáp: “Giám đốc Phương! Tôi biết anh! Haha…! Chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”
Phương Thụ Sơn gật đầu: “Đúng vậy!”
Tần Chí Dũng nói: “Hai anh đều là bạn của tôi, vậy chúng ta đều là người một nhà rồi! Đã là người một nhà thì không nói chuyện khách sáo nữa! Nào! Tối nay tôi đặc biệt chuẩn bị vài món mong hai vị lãnh đạo đây uống vài chén vui vẻ. Uống xong rượu rồi ở đây vẫn còn còn vài thứ ‘hoa quả’ nữa! Hai anh cứ hết mình hưởng thụ nhé, đêm nay tôi mời!”
“Haha! Cảm ơn anh Dũng!” Phàn Lợi Quốc nghe xong liền sáng mắt. Anh ta đang là người công tác trong ngành nên biết rất rõ ở quán rượu Đức Thắng này có thứ ‘hoa quả’ gì. Các cô đào ở đây tất nhiên đang độ tuổi xuân phơi phới, khách làng chơi đều nhận xét rằng nơi đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh. Những tưởng người đàn ông chững chạc ít nói như Phương Thụ Sơn sẽ không có biểu hiện gì. Nhưng khi Tần Chí Dũng vừa dứt lời, trên mặt cũng mỉm cười đầy ẩn ý. Tất nhiên đối với chuyện này, ông ta cũng rất hứng thú. Đàn ông mà, ai chả có lúc ham vui.
Tần Chí Dũng đặc biệt bảo người rót lên một ly rượu Mao Đài: “Hai anh cứ uống thong thả nhé! Tôi có chút chuyện phải ra ngoài một lát. Hai anh cứ yên tâm! Quán rượu Đức Thắng này là địa bàn của tôi, mọi chuyện tôi đã lo liệu xong xuôi hết rồi! Ngoài cửa luôn có người sẵn sàng tới phục vụ.” Anh ta nâng chén rượu: “Nào! Tôi mời hai anh một ly!”
“Không dám! Không dám! Anh Dũng cứ bày vẽ quá!” Hai người đồng thanh đáp lại.
Sau khi Tần Chí Dũng đi ra khỏi phòng VIP, hai người ở lại sát phạt nhau rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc mà mỗi người đã uống cạn một chai Mao Đài. Hai người tiếp tục cho đến khi đã ngà ngà say, hai người dìu nhau bước ra cửa thì ngay trước mặt đã có hai cô đào đứng đợi phục vụ từ bao giờ. Mấy người quay đầu lại phòng VIP, nói không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất…
Leng keng… Cót két… Tiếng mở cánh cửa sắt vang lên vào lúc giữa đêm.
“Anh Dũng! Ở ngay phía trước! Chính là số 109! Anh đi thong thả!”
Diệp Vô Phong đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa! Mặc dù anh ta đã đạt tới cảnh giới cao nhất khi làm việc, bỏ qua mọi chuyện xảy ra bên ngoài chỉ để chuyên tâm với việc mình đang làm nhưng giác quan của anh vẫn vô cùng nhạy bén. Bất kể tiếng động dù là nhỏ nhất ở xung quanh anh đều cảm nhận được rất rõ.
“Anh Dũng? Chẳng lẽ là tay chân của Âu Dương Lôi – Tần Quốc Dũng. Số 109 chính là số hiệu phòng giam của Diệp Vô Phong. Tần Chí Dũng
Diệp Vô Phong lập tức mở to hai mắt cảnh giác, hướng về phía cảnh cửa phòng giam nhìn chằm chằm. Sau đó tiếp tục nhắm nghiền mắt đợi Tần Chí Dũng đi vào.
Dây tóc bóng điện trong buồng giam cháy đã lâu. Khắp phòng giam đều bị bóng tối bao trùm, ngay cả một tia sáng leo lắt cũng không thể tồn tại trong căn phòng này.
Lạch cạch… Cót két… Diệp Vô Phong nghe thấy rất rõ ràng. Chính là cánh cửa phòng giam của anh đang được mở khóa. Ai nên đến cuối cùng cũng sẽ đến! Diệp Vô Phong không ngờ tới bản thân chỉ vì một vụ tai nạn giao thông lại gặp được Tần Chí Dũng.
Tần Chí Dũng trước giờ chưa bao giờ phải chịu thiệt! Càng không thể để yên chuyện hai đàn em tay chân của mình chết một cách oan ức. Thế nên chuyến này bất kể như thế nào, anh ta đều muốn dồn Diệp Vô Phong tới chỗ chết! Sau khi mua chuộc được giám đốc trại giam là Phương Thụ Sơn, vẫn nên đến làm cho Diệp Vô Phong một cái giám định chết do trụy tim thì mới coi như mọi chuyện đã xong xuôi.
Tần Chí Dũng mở cánh cửa xếp sắt, từ từ bước vào phòng giam. Sau đó quay lưng lại khóa cửa. Một tiếng lách cách vang lên, cửa đã được khóa. Trong lúc diễn ra những hành động đó, Diệp Vô Phong vẫn bình thản nằm co chân ở trên giường, tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh gì. Tần Chí Dũng biết rất rõ, Diệp Vô Phong đã bị bỏ đói hai bữa rồi. Cho dù đã ăn sáng thì bây giờ bụng cũng đã đói cồn cào. Sức chiến đấu cho dù không giảm đi một nửa thì ít nhất cũng đã giảm đi một phần ba. Nhưng mà bản thân Tần Quốc Dũng máu đang dồn lên não. Anh ta tin rằng tối nay nhất định có thể khiến Diệp Vô Phong trụy tim sợ hãi mà chết! Mà còn chỉ bằng một cú đấm.
Trong bóng tối, Tần Chí Dũng cảnh giác tiến tới chỗ nằm của Diệp Vô Phong. Khoảng cách càng ngày càng ngắn lại. Nhưng Tần Chí Dũng không nghe thấy tiếng thở của Diệp Vô Phong.
“Đã chết rồi hay sao?” Tần Chí Dũng thấy có chút kì lạ trong chuyện này. Đang cách chỗ nằm của Diệp Vô Phong chưa tới hai mét, Tần Chí Dũng lao người về phía trước. Một cú đấm được tung ra vào trúng thái dương của Diệp Vô Phong. Cú đấm mạnh như trời giáng! Người bị đấm chết ngay tức khắc.
Đột nhiên lúc nắm đấm sắp chạm tới mục tiêu, Diệp Vô Phong đang nằm yên trên giường lại quay người đi. Vốn dĩ đang co quắp hai chân nằm trên giường, Diệp Vô Phong bất ngờ liền đạp ngay một cú về phía ngực của Tần Chí Dũng. Tần Chí Dũng giật mình, vội vàng tránh người sang một bên mới thoát được chiêu thỏ đạp chim ưng của Diệp Vô Phong, một đấm vừa rồi cũng rơi vào khoảng không. Tần Chí Dũng nín thở, lui người vào trong bóng tối chờ đợi động tĩnh tiếp theo của Diệp Vô Phong.
Hai người đánh với nhau một chiêu. Mặc dù là vô cùng lặng yên nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần lồng ng.ực của Tần Chí Dũng trúng chưởng thì anh ta sẽ chết không kịp trăn trối. Mà Diệp Vô Phong nếu trúng chiêu, không nghi ngờ gì sẽ được xác định do trụy tim mà chết.
Tần Chí Dũng lẻn vào phòng giam không phải là lần đầu tiên. Nhưng một chưởng tung ra mà đối phương tránh được, thậm chí gặp phải cú trả đòn từ đối thủ thì đây là lần đầu tiên.
Hai người đều đang cố gắng nín thở nhằm tránh bị đối phương phán đoán chính xác vị trí hiện tại của bản thân. Căn phòng giam tĩnh lặng. Đã qua hơn nửa phút đồng hồ, cuối cùng Tần Chí Dũng không thể tiếp tục nhẫn nại, bất ngờ tung ra một cú đá như bão táp về phía Diệp Vô Phong. Diệp Vô Phong vốn dĩ đợi cho đối thủ thấm mệt mới xuất chiêu bởi vì bản thân đã quá đói, thể lực đã giảm sút phần nào. Đối phương tung chiêu vô cùng mạnh mẽ. Không những thế, Tần Chí Dũng tranh thủ mọi thời cơ để xuất chiêu, ưu thế vô cùng lớn. Diệp Vô Phong duỗi chân, đợi khi chiêu thức của đối phương sắp chạm tới, liền nhanh chóng bước chân tránh về phía bên phải nửa thước.