Nghịch Tập Ở Rể

Chương 460-461


trước sau

Chương 460:

“A! Cục trưởng Lạc, ông đừng nói linh tinh! Tôi chỉ học theo một chút thiết kế của Cố cung về mặt kiến trúc thôi, làm sao dám nói là làm hoàng đế được? Ông đừng làm tôi sợ.” Âu Dương Lôi cố tình tỏ ra ngạc nhiên.

Lạc Viễn Chinh cười ha ha: “Chủ tịch Âu Dương, tôi chỉ đùa thôi mà, bây giờ cũng không thịnh hành kiểu cố tình bắt bẻ để hại nhau, ông sợ gì chứ?”

Âu Dương Lôi ngượng ngùng cười một tiếng: “Cục trưởng Lạc, hẳn là không có việc thì ông cũng không tới đây đúng không? Có chuyện gì  thì ông cứ nói thẳng, Âu Dương Lôi tôi thích nhất những người thẳng thắn.”

Lạc Viễn Chinh cười rồi nói: “Thực ra tôi đến tìm chủ tịch Âu Dương cũng chỉ là thuận tiện tới thăm một chút thôi. Dù sao tôi cũng công tác ở Phụng Thiên được hơn bốn năm rồi, đã nghe tiếng của chủ tịch Âu Dương từ lâu nhưng trước giờ vẫn chưa từng tới nhà thăm hỏi qua. Hôm nay trùng hợp tôi lại có thời gian nên đến đây, chủ tịch Âu Dương không đuổi tôi ra ngoài chứ?”

Âu Dương Lôi lập tức lắc đầu: “Cục trưởng Lạc nói gì vậy? Âu Dương Lôi cho dù có gan to bằng trời cũng không dám đuổi cục trưởng Lạc ra ngoài. Nào, mời ông dùng trà, loại trà này khẳng định tuyệt đối là trà Vũ Tiền Long Tỉnh chính tông, 15 triệu một lạng.”

“Hả?” Lạc Viễn Chinh vừa hớp được một ngụm trà thù tay đã khẽ run lên: “Trời ạ! 15 triệu một lạng? Tôi uống trà này mà cảm giác giống như đang phạm tội vậy. Xa xỉ quá.”

Âu Dương Lôi híp mắt cười và nói: “Cục trưởng Lạc đang châm biếm tôi đúng không?”

Lạc Viễn Chinh lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy được? Là tôi được hưởng ké vinh dự của chủ tịch Âu Dương, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được uống một loại trà ngon như vậy. Đúng rồi, ông có chút hàng trữ nào của loại trà này không, có thể thưởng cho tôi một chút được không?”

Âu Dương Lôi hơi kinh ngạc: “Nếu cục trưởng Lạc đã thích, tôi đương nhiên sẽ tặng ông một túi.”

Lạc Viễn Chinh nhếch nhếch miệng rồi nói với Bạch Tinh Đồng: “Tiểu Bạch, nếu tôi nhận một túi trà của chủ tịch Âu Dương thì cũng không tính là nhận hối lộ đâu nhỉ?”

Bạch Tinh Đồng im lặng rồi nói: “Đây là quà tặng bình thường mà bạn bè tặng nhau, có một chút trà có lẽ không được coi là nhận hối lộ? Hơn nữa, với thân phận của chủ tịch Âu Dương, ông ấy cũng không thể có chuyện gì cần nhờ đến ông, ông có thể yên tâm nhận được.”

“Ừm! Tiểu Bạch, cô nói rất có lý! Ây da, tôi vẫn còn một chuyện này…” Nói đến đây, ánh mắt của Lạc Viễn Chinh di chuyển qua lại trên mặt Âu Dương Lôi.

“Chuyện gì vậy? Mời cục trưởng Lạc cứ nói.” Âu Dương Lôi nháy mắt với Khương Tam Lãng ở bên cạnh.

Khương Tam Lãng nói: “Nếu cục trưởng Lạc có chuyện gì không tiện nói, tôi có thể lui xuống, cả cô cảnh sát Bạch này cũng có thể tạm thời lui xuống.”

Lạc Viễn Chinh lắc đầu: “Con người tôi vô cùng thẳng thắn, không có chuyện gì là không thể nói cho người khác nghe được. Thực ra chuyện tôi muốn nói là, nếu như nhà Âu Dương của chủ tịch Âu Dương Lôi được thiết kế mô phỏng theo thiết kế của Cố Cung. Vậy thì, tôi còn chưa từng được đến Cố Cung, công việc bận rộn quá! Hầy!”

Khương Tam Lãng lập tức hiểu ra: “À, ý của cục trưởng Lạc có phải là muốn tham quan nhà Âu Dương đúng không?”

Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Cậu thanh niên, cậu đúng là thông minh!”

Khương Tam Lãng mỉm cười: “Cảm ơn cục trưởng Lạc đã khen ngợi. Nếu cục trưởng Lạc muốn tham quan nhà Âu Dương thì e rằng ông phải chuẩn bị thêm một chút thời gian.”

“Không sao, không sao, hôm nay tôi có thời gian. Chủ tịch Âu Dương, hay tôi tự đi tham quan một mình? Nếu làm lỡ thời gian của mọi người, tôi cũng cảm thấy hơi ngại.” Lạc Viễn Chinh đứng dậy định đi ra ngoài.

“Cục trưởng Lạc, nếu ông muốn đi tham quan thì để mấy người Khương Tam Lãng đi cùng ông! Tôi hơi lớn tuổi rồi nên không quen đi bộ thời gian dài, thật là ngại quá.”

“Được! Khương Tam Lãng? Cái tên này hay thật, Lãng! Hơn nữa lại còn là Tam Lãng! Ha ha.” Lạc Viễn Chinh nháy mắt với Khương Tam Lãng.

Khương Tam Lãng ngại ngùng nói: “Tên này là do ông nội tôi đặt, nghe kể tôi được sinh ra gần biển, lúc tôi ra đời, đúng lúc có ba con sóng lớn ập đến.”

Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Ừm, ba là số dương, có thể đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.Vậy nên đặt cái tên này cũng khá hay.

Khương Tam Lãng nói: “Vậy cục trưởng Lạc với ông nội tôi nhất định là tri âm tri kỷ rồi.”

Bạch Tinh Đồng nghe Lạc Viễn Chinh nói đông nói tây mà trong lòng cô vô cùng sốt ruột.

Đương nhiên, thực ra Lạc Viễn Chinh có thể nói đông nói tây vậy cũng là một tài năng, cách này có thể giải quyết được nhiều chuyện trong lúc nói linh tinh. Kiểu người như Bạch Tinh Đồng thì có làm thế nào cũng không làm được như vậy.

Ông già giảo hoạt Lạc Viễn Chinh này còn thăm dò Âu Dương Lôi nhiều lần.

Chuyện tham quan này mới là mục đích chính của ông.

Khương Tam Lãng không ngại phiền phức, giới thiệu rõ đặc điểm của từng công trình kiến trúc, thậm chí còn nói rõ ai là người ở đây.

Bạch Tinh Đồng chăm chú lắng nghe, cô đột nhiên cảm thấy quy mô của nhà Âu Dương này thật sự không phải ở mức rộng lớn bình thường mà có thể còn ngang bằng với một trường trung học.

 

Trên đường đi, Lạc Viễn Chinh cũng lắng nghe vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng ông còn xen vào một câu, hơn nữa những câu này vô cùng hài hước và có kiến giải.

Bạch Tinh Đồng lập tức cảm nhận được rõ ràng sự nhẹ nhàng thong thả, trái tim rộng lớn, vốn hiểu biết uyên bác của Lạc Viễn Chinh trong những lời nói chuyện tùy ý này.

Cô ta cũng cảm thấy việc Lạc Viễn Chinh có thể đứng được ở vị trí cục trưởng có liên quan chặt chẽ đến sự tu dưỡng này.

“Đây có lẽ là vị trí trang trọng nhất trong nhà Âu Dương đúng không? Có phải chủ tịch Âu Dương sống ở đây không?” Lạc Viễn Chinh chỉ vào một nơi vô cùng có bề thế.


Chương 461:


Khương Lạc Tam lắc đầu: “Đó là nơi ở của bà cụ Âu Dương.”


“À, tôi hiểu.” Lạc Viễn Chinh hơi kinh ngạc: “Xem ra chủ tịch Âu Dương đúng là một người con có hiếu.”


Khương Tam Lãng cười kín đáo: “Đó là chuyện đương nhiên?”


“Tam Hy Đường? Không lẽ ở đây cũng có bút tích thực của ba tác phẩm thư pháp nổi tiếng nhất trong lịch sử.” Lạc Viễn Chinh hỏi không chắc chắn.


Khương Tam Lãng cười ha ha: “Cục trưởng Lạc lại nói đùa rồi! Đây chỉ là xây dựng phỏng theo Tam Hy Đường của Cố Cung thôi, thật ra những đồ được lưu trữ đều là hàng giả. Cũng có một số bút tích thật, nhưng phần lớn đều là do những người hiện đại viết.


“À.” Lạc Viễn Chinh tiếp tục đi về phía trước.


Đi vòng quanh gần một tiếng đồng hồ, Lạc Viễn Chinh mới cảm thấy hơi

mệt, ông dùng ánh mắt trao đổi với Bạch Tinh Đồng, ý của ông là: Đã nhìn ra được gì chưa?


Ánh mắt của Bạch Tinh Đồng lóe lên, đúng là rõ ràng không nhìn thấy bất cứ manh mối có giá trị nào cả.


Lạc Viễn Chinh nói: “Khương Tam Lãng, cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi đi dạo ngắm nhìn một vòng Cố Cung.”


Khương Tam Lãng mỉm cười lắc đầu: “Cục trưởng Lạc khách sáo quá rồi, có thể được phục vụ cục trưởng là niềm vinh hạnh của Khương Tam Lãng tôi.”


Lạc Viễn Chinh nhìn anh ta chăm chú: “Khương Tam Lãng, cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không?”


Khương Tam Lãng thấy thái độ của ông không khỏi ngơ ngác: “Xin cục trưởng chỉ bảo thêm.”


Lạc Viễn Chinh cười ha ha: “Khuyết điểm lớn nhất của cậu là quá thông minh.” Vừa nói, ông vừa vỗ vai của Khương Tam Lãng.


“Ha ha, cảm ơn cục trưởng đã khen ngợi.” Khương Tam Lãng cười ngây ngô một tiếng.


Lạc Viễn Chinh nói: “Thật sự có nhiều người rất thông minh. Nhưng thông minh và trí tuệ lại là hai chuyện khác nhau. Có những người thông minh nhưng lại không có trí tuệ của cuộc đời nên thông minh bị thông minh hại, làm hại đến tính mạng của mình. Những ví dụ như vậy trong lịch sử có quá nhiều rồi, ví dụ như cái chết của Dương Tu.”


“Vâng! Những gì cục trưởng nói thâm ý sâu xa, Khương Tam Lãng xin được học hỏi.” Khương Tam Lãng nghe những gì Lục Viễn Chinh nói xong trong lòng tự nhiên suy nghĩ: Không lẽ ông ra đang định thăm dò mình?


Lạc Viễn Chinh bước thêm một bước và nói: “Trí tuệ khiến con người trở nên thành thạo, điêu luyện, gặp chuyện biến chuyển cũng không sợ hãi, luôn đứng ở thế bất bại.”


“Vâng, Cục trưởng Lạc đúng là sáng suốt.” Khương Tam Lãng gật đầu.


“Được rồi, chúng tôi cũng làm phiền đã lâu, thật sự cảm thấy rất ngại. Chúng tôi nên đi rồi.” Lạc Viễn Chinh nhìn về ngôi nhà ở giữa.


Khương Tam Lãng nói: “Chủ tịch Âu Dương rất bận, ông ấy có thể không có thời gian tiễn cục trưởng Lạc, tôi xin thay mặt cho ông ấy tiễn ông một đoạn. Đúng rồi, lá trà mà cục trưởng Lạc cần cũng đã chuẩn bị xong, tôi sẽ cầm qua đây.”


“Hả? Như vậy làm sao mà được chứ?” Lạc Viễn Chinh nói vậy nhưng vẫn đứng chờ ở chỗ cũ.


Thấy Khương Tam Lãng thật sự chạy đi lấy trà, Bạch Tinh Đồng không kìm được, thấp giọng nói: “Cục trưởng Lạc, ông thật sự muốn lấy một túi trà của người ta sao? Đây thật không giống phong cách của ông.”


Lạc Viễn Chinh chớp mắt, dù sao cũng đã đến rồi, cũng không thể về tay không được?”


Bạch Tinh Đồng liếc mắt nhìn ông: “Cục trưởng Lạc, ông vẫn còn nhớ chuyện “trộm không đi không” đúng không?”


Lạc Viễn Chinh trừng mắt nhìn cô một cái: “Cô nói cái gì vậy? Cô so sánh tôi với trộm à? Gan của cô cũng không phải nhỏ nhỉ?”


Bạch Tinh Đồng che miệng cười rồi nói: “Làm sao tôi dám chứ?”


Lạc Viễn Chinh nhìn xung quanh rồi thở dài: “Căn biệt thự này đúng là vô cùng xa hoa. Nếu Âu Dương Lôi sụp đổ, nếu bán trang viên này đi nhất định sẽ có giá không hề rẻ.”


“Đúng vậy, với mức lương của tôi, nhất định sẽ không mua được.”


“Khụ khụ, đừng nói linh tinh.” Lạc Viễn Chinh nháy mắt với Bạch Tinh Đồng, lúc này Khương Tam Lãng đã chạy tới, trong tay cầm hai bình sứ đựng trà vô cùng tinh xảo: “Ây  da, cục trưởng Lạc, thật là ngại quá, để ông đợi lâu rồi. Đây là loại trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng, chỉ còn lại bốn lạng, tôi gửi ông một nửa. Xin cục trưởng Lạc đừng trách.”


Lạc Viễn chinh kinh ngạc lắc đầu: “Anh đưa cho tôi một nửa đã là nhiều rồi. Với loại người thô lỗ như tôi thì vẫn thích uống nước lọc nhất.”


Khương Tam Lãng nhếch miệng: “Hầy, cục trưởng Lạc lại nói đùa rồi.”


Nhìn thấy hai người Lạc Viễn chinh lên xe rời đi, Khương Tam Lãng cảm thấy áp lực rất lớn: “Gã Lạc Viễn Chinh này nhìn có vẻ thì đang nói hươu nói vượn, thậm chí là đùa cợt nhưng câu này của ông ta cũng có hàm ý.”


Một người tự phụ như Khương Tam Lãng cuối cùng cũng được biết đến sự cơ trí của Lạc Viễn Chinh.


Nhưng điều khiến Lạc Viễn Chinh không hiểu được nhất là vì sao Lạc Viễn Chinh nhất quyết muốn lấy được một chút trà về ngay trước mặt cấp dưới của mình, chuyện này thật sự có dính líu đến hối lộ. Nhưng Lạc Viễn Chinh có thể ngu ngốc tới mức độ đó sao?”


“Phụt!” Bạch Tinh Đồng phụ trách lái xe, cô ta nhìn thoáng qua Lạc Viễn Chinh đang ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm hai bình lá trà rồi đột nhiên bật cười.


“Cười cái gì mà cười? Tôi buồn cười như vậy sao?” Lạc Viễn Chinh trừng mắt nhìn Bạch Tinh Đồng một cái.


Bạch Tinh đồng nói: “Cục trưởng Lạc, ông đừng nhạy cảm như vậy được không? Không phải là tôi đang cười ông mà tôi đang cười bà cụ nhà Âu Dương kia. Không ngờ còn là người theo Phật. Ông thử nói xem có phải bà ta đang sám hối cho con trai bà ta không?”


“Chuyện này hả…” Lạc Viễn chinh suy nghĩ rồi nói: “Thực ra con người rất phức tạp. Nhỡ đâu bà cụ đó thật sự một lòng hướng Phật thì sao? Nhưng bà ấy lại sinh ra một đứa con trai như vậy, không thay đổi được tình hình xung quanh nên chỉ có thể nhốt mình vào trong đó. Hàng ngày bái Phật cho qua ngày, cũng có thể bà ấy đang sám hối thay cho con trai của mình.”


“Cũng đúng.” Bạch Tinh Đồng cảm thấy nhưng gì ông nói rất có lý: “Đúng rồi Cục trưởng Lạc, chỗ trà mà ông nhận hối lộ, chúng ta chia đôi, ông cho tôi một bình nếm thử được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện