CHương 587:
Phó cục trưởng gật đầu: “Đúng vậy, Bạch Tinh Đồng, anh cũng biết hiện giờ cô ấy đang làm việc bên trong cục cảnh sát thành phố Phụng Thiên của Liêu Đông. Gần đây, cô ấy vì giúp anh tìm ra tên đầu sỏ mà luôn cố gắng thẩm tra tội phạm. Chỉ có điều sáng sớm hôm nay, tất cả bọn tội phạm đều đã bị gi3t ch3t.”
Diệp Vô Phong nhíu mày, chuyện những tên phạm nhân đó có chết hay không anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến việc Bạch Tinh Đồng có bị thương hay không.
Nếu như Bạch Tinh Đồng bị thương, anh thật sự cảm thấy đau lòng.
Phó cục trưởng an ủi anh nói: “Bạch Tinh Đồng không bị thương nhưng ảnh hưởng đằng sau chuyện này là rất lớn, bởi vì phạm nhân bị chết trong trại tạm giam, những người thân của đám phạm nhân ở bên ngoài sẽ làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ kéo cả Bạch Tinh Đồng ra.”
Diệp Vô Phong biết Diêm Trường Lâm lôi Bạch Tinh Đồng ra là để anh không còn sự lựa chọn nữa trong những chuyện về sau vì những chuyện Diêm Trường Lâm nói đều là những chuyện có thể xảy ra.
Vậy nên anh không có sự lựa chọn nào khác, đành phải nhận chuyện này.
Anh cũng biết đây là chuyện không còn cách nào nữa.
“Ông muốn tôi làm như thế nào? Diệp Vô Phong hỏi.
Diêm Trường Lâm lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng tôi có thể cung cấp manh mối cho cậu. Những tên lưu manh bị chết này thật ra đều sự chỉ đạo của Lưu Tân Đông, còn về chuyện Lưu Tân Đông là ai, cậu đi hỏi một chút là biết ngay.”
Diệp Vô Phong nhíu mày, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Diêm Trường Lâm lại cười: “Cung cấp cho cậu thêm một thông tin nữa, nếu như tôi đoán không lầm thì hiện giờ Bạch Tinh Đồng đang ở nằm vùng ở nhà họ Lưu.”
Diệp Vô Phong cảm ơn một tiếng, anh biết rõ cô gái Bạch Tinh Đồng ngốc nghếch kia thật sự có khả năng làm ra chuyện này.
Để giảm bớt gánh nặng cho mình, Bạch Tinh Đồng thà tự mình chịu khổ còn hơn.
“Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.” Diệp Vô Phong mặc áo khoác, anh tiễn Diêm Trường Lâm ra ngoài rồi lại đi vào.
Nhìn Lâm Thư Âm đang đứng trên cầu thang, anh cũng chỉ biết nhún vai bất lực.
Lâm Thư Âm lại mỉm cười: “Anh đi đi, em ở nhà đợi anh là được rồi, dù sao ở đây cũng rất an toàn.”
Diệp Vô Phong cũng chỉ có thể làm vậy, hiện tại ở đây cả những trạm gác công khai và những trạm gác ngầm cộng lại cũng hơn 100 người, thực lực của mỗi vệ sĩ cũng đều vô cùng mạnh.
Trong tay bọn họ còn có vũ khí nóng, nếu đối tượng ám sát muốn đi vào đây, bọn họ sẽ cùng tiến lên, tiêu diệt đối phương trước khi hắn có thể tiến vào bên trong nhà.
Vậy nên chỉ số an toàn ở đây rất cao, chỉ cần không có những sát thủ có cấp bậc như Đường Trảm xông vào đây thì về cơ bản là có thể phòng thủ được.
Kể cả phòng thủ không được thì bọn họ cũng có thể kéo dài thời gian, kéo dài đến lúc anh có thể trở về chi viện, đến lúc đó thì cho dù là Thiên Vương thì anh cũng không coi ra gì.
Diệp Vô Phong nhanh chóng nghe ngóng được thông tin của nhà họ Lưu.
Thực chất nhà họ Lưu này lập nghiệp và nhờ vào chuyện
Vì may mắn nên anh ta kiếm được rất nhiều tiền, sau đó Lưu Tân Đông lại dùng số tiền này đi đầu tư vào một số ngành nghề có thể lấy lại vốn nhanh, lợi nhuận cao và cuối cùng trở nên lớn mạnh.
Nhưng từ trước đến giờ Lưu Tân Đông chỉ là những việc làm ăn không công khai vì anh ta không có đầu óc để làm những công việc kinh doanh đàng hoàng.
Nhưng anh ta lại biết rõ quy tắc trong ngành làm ăn công không công khai ở Chiết Tây nên có thể làm ăn thuận lợi trong những ngành làm ăn thế này.
Vậy nên Lưu Tân Đông cũng có một chút danh tiếng ở Liêu Đông.
Lưu Tân Đông mua mấy ngôi nhà ở Phụng Thiên để nuôi mấy người phụ nữ xinh đẹp. Mỗi ngày anh ta đến một nhà khác nhau, chỉ có điều gần đây vì chuyện của Âu Dương Lôi nên anh ta không có tâm trạng để làm những chuyện hưởng thụ như vậy.
Dù sao khoảng thời gian này Âu Dương Lôi đổ xuống, cả tỉnh Liêu Đông như đều sống lại. Một số sản nghiệp không công khai cũng được bỏ ra, khoảng thời gian này anh ta đang mua lại một số công ty bao bì nhỏ để giành thị trường với những người khác.
Gần đây Lưu Tân Đông thường xuyên trở về căn nhà trong tiểu khu này. Một cảnh sát nhỏ giọng nói.
“Ai sống bên trên?” Bạch Tinh Đồng tò mò.
“Là vợ của Lưu Tân Đông và con của anh ta.” Viên cảnh sát xoa xoa tay và lấy thuốc lá trong túi áo ra.
Nhưng nhìn thấy tình hình xung quanh thế này, anh ta lại cất đi.
Bọn họ đang ở trong công viên của tiểu khu này, ngồi chờ ở một nơi khá kín đáo. Bọn họ đang chờ Lưu Tân Đông xuất hiện.
Thực ra Chung Tín cũng hơi nghi ngờ, theo lý mà nói bọn họ vẫn chưa có được chứng cứ gì quan trọng, vẫn còn chưa chắc chắn những tên lưu manh chết bên trong trại tạm giam có liên quan gì tới Lưu Tân Đông hay không.
Vậy nên hiện giờ bọn họ xuất hiện ở gần nhà Lưu Tân Đông cũng là hơi vội vàng.
Nhưng anh ta cũng biết thân phận của Bạch Tinh Đồng tương đối đặc biệt, nếu để Bạch Tinh đồng một mình tới đây thì bọn họ cũng không yên tâm.
Nếu Bạch Tinh Đồng xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết giải thích thế nào với Cục trưởng Lạc.
Vậy nên anh ta mới chủ động xin đi theo Bạch Tinh Đồng vào tiểu khu này.
Bạch Tinh Đồng nhìn chung quanh, cô ta quyết định không đợi nữa: “Dựa theo tình hình điều tra của anh, thời điểm này Lưu Tân Đông có lẽ không ở bên trên, tôi muốn lên trên gặp người nhà của anh ta. Nếu có thể đặt máy nghe trộm ở trên đó là tốt nhất.”
Chung Tín không đồng ý với cách làm của Bạch Tinh Đồng: “Nếu Lưu Tân Đông trở về giữa lúc đó thì biết làm thế nào?”