Nghịch Tập Ở Rể

Chương 625


trước sau

Chương 625:

Lúc này, ông chủ Tàn mới vừa ra khỏi khách sạn tìm cho mình một vị trí ngồi xuống, đó là một quầy hoành thánh, sau khi kêu một chén hoành thánh, ông nhếch môi nụ cười, nhưng đó là một ánh mắt lạnh lẽo.

“Nếu không nghe lời tôi nói, vậy thì chờ chết đi, ai chẳng biết rằng La Húc từ lâu đã muốn thay thế vị trí của tôi, anh đã muốn như vậy, bây giờ tôi lập tức cho anh.”

La Húc nâng vũ khí của mình lên: “Các anh em, giết anh ta cho tôi!”

Lời còn chưa nói hết, Diệp Vô Phong đã bước đến trước mặt La Húc, mà lúc này anh ta vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, tay cầm vũ khí vẫn còn chưa buông. Diệp Vô Phong nắm chặt tay đi đến trước mặt anh ta, một cú đấm được tung ra, vào giữa ngực La Húc.

Bụp!

Tiếng xương gãy trong trẻo truyền đến, cả người La Húc đều bay ngược ra ngoài, đánh ngã một vài tên côn đồ, lúc này mới ngã nhào trên mặt đất, lúc này tất cả mọi người đều kinh hãi.

Nhóm côn đồ không ngờ rằng, La Húc người đã dẫn dắt bọn họ đến đây cứ thế đã bị giải quyết rất nhanh, tất cả những người khác đều gào to nhìn về phía Diệp Vô Phong, nếu như bên Diệp Vô Phong chỉ có một người, bọn họ có nhiều người như vậy trực tiếp xông lên xử lý Diệp Vô Phong.

Chuyện của La Húc vừa rồi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn!

Mặt của La Húc lúc này lộ ra vẻ đau khổ, tuy rằng không có chết, thế nhưng thực tế là anh ta không có cách nào để đứng dậy cả, bởi vì anh phát hiện chỉ cần mình vừa cử động, nội tạng sẽ cực kì đau đớn.

Diệp Vô Phong nhìn thấy đám côn đồ rất nhanh đã ùa tới, lạnh lùng lấy chân kéo vũ khí nằm trên mặt đất của La Húc.

Một tay cầm dao, anh đối mặt với một tên côn đồ đang xông lên, cây gậy thép trên tay anh đánh vào đầu anh ta một cái, vì thế con dao trên tay anh rung lên, con dao xẹt qua một đường cong, khiến cho đầu của tên côn đồ trực tiếp chặt đứt.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Chẳng qua là Diệp Vô Phong lại làm như không nghe thấy, một đá đem tên côn đồ đá bay đi. Mà lúc này anh ấy lại cầm cây gậy thép của tên côn đồ lên, lúc sau hai tay đều cầm vũ khí, anh giống như một người chiến sĩ, hướng về phía trước.

Tốc độ của Diệp Vô Phong vô cùng nhanh, dường như là cả nhóm côn đồ phía trước đều bị anh lần lượt đánh gục. Hơn nữa, tốc độ bước đi của anh khiến cho bọn họ không thể nào lý giải được, những tên côn đồ này vô cùng khiếp sợ, không biết vì sao Diệp Vô Phong đều có thể khéo léo tránh được mỗi khi bọn họ tấn công.

Mặc dù không gian chung quanh đều là dao và gậy, Diệp Vô Phong vẫn có thể tìm được những vị trí mà bọn họ không thể nào tấn công được, tránh khỏi sự tấn công của bọn họ.

Thế nhưng, bọn họ lại không có cách nào tránh được những đợt tấn công của Diệp Vô Phong.

Qua một vài phút sau, hai mươi ba mươi tên côn đồ nằm la liệt trên mặt đất, nhưng mà vẫn còn đến bảy tám chục tên côn đồ không ngừng tấn công xung quanh Diệp Vô Phong.

Đương nhiên là Diệp Vô Phong vẫn không có cảm thấy nguy hiểm gì cả, những tên côn đồ này toàn tấn công cực kì rối loạn, một chút xíu lực cũng không có.

Tốc độ phía trước cũng kém hơn so với dự đoán, mặc dù những tên côn đồ có số lượng

đông, thế nhưng vẫn không có cách nào tấn công đến anh, vẫn như cũ là không có tác dụng. Nếu như những người này nghĩ rằng mình đang chiếm ưu thế với anh thì quả là một chuyện cười.

Lại qua vài phút sau, số lượng tên côn đồ nằm trên mặt đất đã lên đến năm mươi người, mà lúc này những tên côn đồ đã nhìn ra được, dường như là Diệp Vô Phong không có bị thương, mà trong khi số lượng của bọn họ nhiều như vậy, mà đã giảm hơn một nửa.

Tuy rằng bị vây quanh như vậy, Diệp Vô Phong vẫn không có bị gì cả, thế nhưng chiến thuật biển người của bọn họ căn bản là không có tác dụng, bọn họ cực kì khiếp sợ. Hơn nữa, một số người của bọn họ đã có ý định muốn rút lui.

Hiện giờ, tại ngã tư đường đều đã nhuộm rất nhiều máu tươi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến tai họ, làm cho bọn họ cảm thấy cực kì kích động. Con dao Diệp Vô Phong đang cầm trên tay đã có rất nhiều khe hở, mà ở trên gậy thép cũng xuất hiện một ít khe hở ở chỗ gấp khúc.

Hình ảnh như vậy cũng đã đủ để cho tất cả những tên côn đồ ở đây kinh hãi, nhất là lúc này trên người Diệp Vô Phong dính rất nhiều máu tươi, ngay cả trên mặt cũng dính một ít.

Tất cả những tên côn đồ đều đang vây quanh Diệp Vô Phong nhưng bọn họ lại không dám tiến lên, Diệp Vô Phong một tay cầm vũ khí, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Các người còn muốn tính toán để tấn công như thế nào không? Không có thì lập tức cút đi cho tôi!”

Tất cả những tên côn đồ lập tức nhìn nhau, bọn họ đều nghĩ rằng không nên tiếp tục, nhìn thấy bạn mình nằm trên mặt đất, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa hiện tại người chỉ huy là La Húc đã ngã xuống, cho nên bọn họ căn bản là không có ai chỉ huy cả.

Ngoài ra cũng không có người ủng hộ bọn họ, cho nên trong một chốc bọn họ đều rơi vào trạng thái do dự. Diệp Vô Phong bước về phía trước từng bước, tên côn đồ phía trước lập tức vứt vũ khí rồi bỏ chạy ra ngoài.

Tình huống này đã làm cho những tên côn đồ còn lại đều nhanh chóng bỏ chạy theo. Ở ngã tư đường bây giờ chỉ còn lại một số tên côn đồ bị thương mà không thể đứng dậy bỏ chạy.

Diệp Vô Phong lạnh lùng vứt vũ khí xuống đất, sau đó đi về phía khách sạn Norton, trên người anh dính rất nhiều máu tươi, đương nhiên là muốn về tắm rửa một chút.

 

Diệp Vô Phong nhíu mày, trên người anh có mùi máu tanh rất khó chịu.

Ông chủ Tần ở một phía nhìn chỉ lộ ra biểu cảm lạnh lùng, lấy điện thoại di động gọi cho 115.

Dù sao cũng làm chung một công ty, gọi hộ cấp cứu cũng là điều bình thường.

Ông chủ Tần đi về phía trước, ngay sau đó đến trước mặt La Húc lắc đầu: “La Húc, nghe nói anh muốn ngồi lên vị trí của tôi, lúc đầu tôi còn không tin nhưng hiện tại tôi đã tin rồi, chẳng qua anh có ngồi lên được vị trí này, thì có ngồi chắc được không cơ chứ?”

Ông ta chế nhạo, La Húc mở to mắt, toàn thân run rẩy.

Ông chủ Tần lắc đầu, dùng một chân giẫm lên ngực La Húc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện