Chương 1273:
Mạc Tuân nhìn cô: “Tôi nói rồi, cô không trốn khỏi, tôi sẽ không thả cô đi, cô là người phụ nữ của tôi!”
Bởi vì cô là người phụ nữ của anh, anh cũng nhảy xuống theo.
Một điểm này cũng tuyệt đối đủ để phụ nữ một lòng một dạ theo anh rồi.
“Ôm chặt.” Lúc này anh thấp giọng nhắc nhở.
Lê Hương nhanh chóng vươn tay nhỏ bé ôm chặt lầy vòng hông to lớn của anh.
Lúc sắp ngã xuống, Mạc Tuân nhanh chóng rút ra dao nhọn, lưỡi dao sắc rạch lên một đường ở vách núi thẳng đứng, văng lên một đường tia lửa.
Ken két, một tiếng, dao động muốn điếc tai.
Lê Hương không cảm thấy đau, thân thể ở trong lồng ngực to lớn kia, nhưng cô cảm giác được rõ ràng sau lưng anh nặng nề va vào trên vách đá sắt nhọn, cô còn ôm hông của anh, rất nhanh trong lòng bàn tay một hồi thắm ướt.
Anh chảy máu.
Không biết nơi nào chảy máu?
Loại cảm giác không trọng lực to lớn và xung lượng mang tới va chạm rất trí mạng, vừa rồi đụng vào trong nháy mắt, anh dùng lực bóp chặt eo cô bảo vệ cô trong ngực của mình.
Anh che chở cô.
Nhưng bản thân lại bị va chạm mạnh mẽ.
Toàn thân Lê Hương run rẫy, nước mắt mơ hồ đường nhìn, cô ngẳắng đầu nhìn anh: “Anh còn… được chứ?”
Sắc mặt Mạc Tuân
“Cái gì?” Cô không hiểu.
“Hít vào, thở ra, dùng sức bơi.”
Vừa dứt lời dưới, “ầm” một tiếng, hai người rơi vào trong đại dương mênh mông.
Nước biển lạnh thấu xương trong nháy mắt che mắt toàn thân, gần như muốn nuốt chửng người.
Thế nhưng một giây trước khi rơi vào, Mạc Tuân đã cố gắng hết sức để giảm bót tác động của cú ngã.
Đầy đầu Lê Hương đều là đôi mắt bình tĩnh mạnh mẽ của anh, anh cười nói, hít vào, thở ra, dùng sức bơi.
Cô ra sức vùng vẫy cả hai tay hai chân, “ào ạt” một tiếng vọt ra khỏi mặt nước.
Lê Hương bơi lên.
Giây phút hít được không khí mới mẻ, trong đầu Lê Hương đều là “sống qua tai nạn”.
Cô vẫn chưa chết.
Vậy mà cô vẫn chưa chết.
Thế nhưng…
Lê Hương nhìn bốn phía một chút, rất tối lại rất lạnh, không có người cô muốn tìm.