Chương 1281:
Anh hiện tại để trần nửa người trên, bắp thịt rắn chắc màu lúa mạch tràn đầy mạnh mẽ, đường cong thắt lưng chặt khít, cơ bụng rõ nét, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, tôn lên đôi chân thon dài của anh.
Vóc người Mạc Tuân rất đẹp, mặc quân áo lộ vẻ gây, dù anh không phải dáng người có cơ bắp quá đồ sộ, nhưng vẻ rắn chắc mê người ấy vẫn khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Anh mặc quần áo sạch vào người, sau đó tháo xuống khối ngọc bội mang theo người cho bác sĩ: “Đêm qua làm phiền ông rồi.”
Bác sĩ không phải người tham của, nhưng liếc mắt liền nhận ra khối ngọc bội này nhất định không phải vật thường, thêm nữa khí độ Mạc Tuân nồi bật, thành thục thong dong, đoán chắc người đàn ông này không giàu cũng sang, cho nên càng thêm cẩn thận hầu hạ.
“Tiên sinh khách khí, tối hôm qua mưa xối xả nên đã chặt đứt đường cứu trợ, cho nên việc cứu viện tiên sinh sợ: rằng phải lùi lại một hai ngày, tiên sinh và phu nhân không ngại ở lại nơi này, tôi sẽ chuẩn bị một ít rau sạch cho hai Tiếng “phu nhân” này là nói Lê Hương.
Mạc Tuân không phản bác, cũng không biểu lộ gì, anh gật đầu một cái: “Vậy cảm ơn ông trước.”
Bác sĩ rời đi.
Mạc Tuân đi ra nhà gỗ nhỏ, đi về phía trước.
Tối hôm qua anh và Lê Hương rơi xuống vách núi, lạc đến bộ lạc nhỏ này.
Phía trước là một con sông, nước sông róc rách, trong suốt thấy đáy, bên bờ sông có máy người phụ nữ đang giặt quần áo.
Mạc Tuân dừng bước lại, mắt phượng rơi trên thân ảnh yêu kiều kia.
Lê Hương đã ở đó.
Cô và máy người phụ nữ ở cùng nhau, bàn
Quần áo của anh đã giặt xong, đặt trong một chậu sạch sẽ.
“Bé Hạ, người người đàn ông trong phòng kia là chồng con nhỉ? Chồng con đẹp trai thật đó, mấy bác chưa từng gặp qua người đàn ông nào cao to như vậy.”
Vài người phụ nữ nhiệt tình hỏi.
Hàng mi Lê Hương khẽ run: “Anh ấy không phải chồng conl?
“Chao ôi bé Hạ, con gạt người à! Trong nhà gỗ chỉ có một cái giường lớn, lẽ nào đêm qua con không ngủ chung với cậu ấy?”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nỗ, cô căn bản không đỡ được máy bà mấy bác tấn công, giặt xong đò, cô bưng chậu đứng dậy, nhắn mạnh một câu: “Anh ấy không phải chồng mà là anh trai con thôi!”
Nói xong, cô cắm đầu chạy.
Các bác gái ở phía sau cười trộm: “Con bé này đẹp như tiên nữ ấy mà vẫn xấu hỗ như thế.”
Lê Hương chạy hai bước liền ngừng lại, bởi vì cô thấy được dáng người cao to kia.
Mạc Tuân đứng ở nơi đó, đang nhìn cô.
Không biết anh đã đứng ở chỗ này từ lúc nào nhìn cô, nhất định cũng nghe hết lời của máy bác mấy cô rồi.
“Cậu trai…” Lúc này phía sau vài bác gái thân thiện cười nói: “Cậu rốt cuộc là anh của cô bé, hay là chồng của cô bé thế?”
Xấu hỗ quá đi mắt!