Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1286


trước sau

Chương 1286:

 

Lê Hương đi tìm Mạc Tuân.

 

Rất nhanh, cô ở bờ sông thấy được Mạc Tuân, Mạc Tuân đứng ở trong nước, cầm trong tay một cây đầu gỗ chẻ thành xiên, đang bắt cá.

 

Nước sông trong suốt nhìn thấy đáy, các thiếu nam thiếu nữ trong bộ lạc chưa lập gia đình ở trong sông tạt nước, mắy cậu trai tạt nước lên người các cô bé.

 

Mạc Tuân đứng trong nước, toàn thân đồ đen tương đối khiêm tốn, lại quanh thân quanh quản một khí chất sạch sẽ đến lãnh đạm, trong sông các cô gái len lén nhìn anh rồi nhanh chóng đỏ mặt.

 

Không biết là cô gái nào to gan tát nước đến trên người anh, ngay sau đó càng ngày càng nhiều cô gái tát nước về anh.

 

Áo đen dán sát trên người, lộ ra lồng ngực to lớn, đường thắt lưng căng chặt hoàn mỹ.

 

Bên hông anh đeo dây thắt lưng da đen, đi xuống không thể nhìn, một thân cắm dục.

 

Vóc người Mạc Tuân không phải kiểu quá đồ sộ cơ bắp như những huấn luyện viên thể hình, lại có đường cong mạnh mẽ hoàn mỹ.

 

Anh lại chạy đến nơi này… trêu người!

 

Lê Hương ngồi trên tảng đá lớn, hai trắng như tuyết vung vẫy dưới làn nước mát, vô cùng thư thái.

 

Cô nghiêng mắt nhìn về phía Mạc Tuân, anh bị một đám con gái vây công, cô nhìn thấy đường nét nghiêng người của anh, chặc chặc, bả vai bằng phẳng có lực, thắt lưng lõm xuống, đôi mông so với phụ nữ còn cong hơn, thân thể như ngọc đứng bên bờ sông, chọc cho đám con gái líu ríu, mặt đỏ tim đập.

 

Lê Hương nháy đôi mắt giảo hoạt, hư hỏng huýt sáo về phía anh.

 

Nghe được tiếng huýt gió, Mạc Tuân nhanh chóng nghiêng mặt, nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm lướt xuống đôi chân mảnh khảnh trắng đến lóa mắt kia.

 

Cô mặc

chiếc váy đen của tộc dân, mái tóc dài tùy ý cài một nụ hoa, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng trong như sứ như ngọc, làm người ta nhìn tim đập thình thịch.

 

Hiện tại đôi chân nhỏ xinh kia vẫy dưới nước, một chuỗi nước trong suốt bản tung tóe, đôi mắt đẹp to gan nhìn anh, còn học người ta hư hỏng huýt sáo với anh, vẻ hư hỏng tỉnh nghịch ấy làm lòng anh ngứa ngáy.

 

Yết hầu Mạc Tuân khẽ cuộn, tâm tư đêm qua đã động, hiện tại lại lần nữa thiêu đốt, trên quần của anh rất nhanh đã có vết tích.

 

Có cô bé hiểu chuyện hoảng sợ, mắc cở trốn về sau, nhưng lại len lén nhìn Mạc Tuân, thực sự là dáng vẻ đã nghiện lại còn ngại.

 

Lê Hương dửng dưng ngồi trên tảng đá, cô liếc mắt đến quần Mạc Tuân, quần anh đều đã ẩm ướt rồi, dán chặt trên đùi, trước mặt nhiều cô gái như vậy, anh thật đúng là… lộ liễu.

 

Nhìn đám con gái kia đã bị anh mê thành dạng gì kìa.

 

Mạc Tuân cũng không thèm nhìn đám con gái kia, lúc này trong tay anh khẽ động, đầu gỗ xiên nhanh chuẩn ngoan cắm vào trong nước.

 

Anh bắt được một con cá.

 

Rất nhanh, anh liền bắt được con thứ hai.

 

Mạc Tuân nhắc chân dài, đi tới Lê Hương.

 

Anh tới một cái, liền đoạt đi hết thảy vinh quang của các cậu con trai trong tộc, có cậu bé không phục trừng anh.

 

Thế nhưng Mạc Tuân đã đi tới, bọn họ lại tự động nhường ra một con đường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện