Chương 1305:
Thân hỏa đều do nha hoàn kia châm lên.
Mạc Tuân xoay người, lập tức đi tắm nước lạnh.
Trong phòng tắm.
Nước lạnh như băng xối trên người, Mạc Tuân nhắm hai mắt, hiện tại đầy đầu anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc kia của Lê Hương, còn có… bàn tay nhỏ bò lên lưng anh lúc nãy…
Mạc Tuân thình lình mở mắt ra, đời này của anh, Hạ Lê Hương là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, thế nhưng, anh dường như bị một đứa nha hoàn… mê hoặc rồi.
Đôi mắt nha hoàn kia, khí tức trên người cô, bàn tay nhỏ bé của cô… đều cực kỳ giống cảm giác mà Lê Hương mang đến cho anh.
Không, Mạc Tuân sẽ không thừa nhận tỉnh thần mình lạc lối, anh chỉ là nhận lầm nha hoàn kia thành Lê Hương.
Thế nhưng…
Mạc Tuân lại cảm thấy mình là đang dối gạt mình dối người, bởi vì bây giờ anh còn đang muốn nha hoàn kia, nha hoàn kia tràn ngập trông suy nghĩ anh.
Anh bị cái gì thế này?
Thượng Quan Mật Nhi một mực quan sát động tĩnh trên lầu, quả nhiên, Mạc Tuân đuổi Lê Hương ra khỏi phòng rồi, ha ha, thật sự quá thoải mái mà.
Trong lòng Mạc Tuân nhát định rất chán ghét Lê Hương rồi nhỉ.
“Lê Hương, bị người đàn ông mình thích chán ghét, loại tư vị này rất khó chịu nhỉ!2” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tiền lên cười nhạo Lê Hương.
Lê Hương nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, xoay người đi xuống lầu.
Một quyền đập vào trong bông, Thượng Quan Mật Nhi tức gần chết, nhưng ả đi theo phía sau Lê Hương tiếp tục nói: “Lê Hương, không phải mày tin tưởng Mạc Tuân sao, không phải mày nói Mạc Tuân nhát định sẽ phá giải mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tao sao? Nhưng mày xem, anh ấy chẳng làm được, anh ấy đã xem tao thành mày, mà mày đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng
Lê Hương căn bản không có để ý Thượng Quan Mật Nhi, cô đi vào phòng khách.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn bóng lưng bình tĩnh của Hạ Lê Hương liền hận đến cắn răng, ở phương diện khí chất, Lê Hương vĩnh viễn ép ả gắt gao.
Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ trên lầu mở, Mạc Tuân đi ra.
Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên câu môi, ả lại nghĩ tới một diệu kế.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng rót một chén trà, không nói lời nào liền kéo tay Lê Hương lại: “Tình Nhi, tới, uống chén trà.” Lê Hương mắt lạnh nhìn Thượng Quan Mật Nhi, ả mà tốt bụng như vậy?
Quả nhiên một giây kế tiếp, Thượng Quan Mật Nhi cố ý vẫy chén nước một cái, nước nóng bên trong nhất thời vẫy ra, làm bỏng tay của Thượng Quan Mật Nhi một mảnh nhỏ.
“AI” Thượng Quan Mật Nhi kêu một tiếng, nâng đôi mắt đôi vô tội lại buồn bã nhìn về phía Lê Hương, như thể Lê Hương là nữ phụ độc ác: “Tình Nhi, sao cô phải làm như vậy, tay tôi đau quá!”
Lê Hương liếc Thượng Quan Mật Nhi, bỗng trong tầm mắt xông vào một dáng người cao ráo, Mạc Tuân từ trên lầu đi xuống.
Mạc Tuân cầm tay bị bỏng đỏ bừng của Thượng Quan Mật Nhi, anh chau mày: “Có đau không?”
“Em không đau… ban nãy là em không cần thận hát nước bên trong ra, không phải Tình Nhi làm đâu, anh ngàn vạn lần đừng trách Tình Nhi.” Thượng Quan Mật Nhi nói máy câu trà xanh.