Chương 1339:
Lúc này Thượng Quan Húc thấy được Lê Hương sau lưng Thượng Quan Mật Nhi, ánh mắt của anh ta cũng dừng lại máy lần trên người Lê Hương rồi lướt qua nơi khác.
Thượng Quan Mật Nhi im lặng nhìn một màn này, mị lực Lê Hương quả nhiên lớn, tới chỗ nào cũng sẽ háp dẫn đàn ông, Cửu Lăng vương Thượng Quan Húc chắc cũng thích… Lê Hương nhỉ?
Thượng Quan Mật Nhi trong lòng đột nhiên nghĩ đến một diệu ké, tối hôm nay có thể phá hủy Lê Hương, ả cười nói: “Cửu Lăng vương, đây là nha hoàn thiếp thân Tình Nhi của em, anh sẽ không không nhận ra đấy chứ?”
Thượng Quan Húc nhìn Lê Hương: “Tôi biết, nhưng mấy ngày không gặp, Tình Nhi cô nương như là thay đổi không ít.”
Thượng Quan Húc thiếu niên thành danh, được phong làm Cửu Châu Thân Vương, là một người đàn ông vô cùng cơ trí có tài nhìn xa trông rộng, anh ta liếc mắt liền nhìn ra Lê Hương khác lạ.
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nói: “Cửu Lăng vương, không phải anh coi trọng nha hoàn của em đấy chứ, nếu như anh thích, em sẽ đưa cô ta tới làm thông phòng của anh.”
Thông phòng chính là ý tứ làm ấm giường, những vương tử thân vương của Hoa Tây sau khi trưởng thành đều có thông phòng riêng của mình, Thượng Quan Khải trầm mê nữ sắc, nhưng Thượng Quan Húc không nặng ham muốn, quý phủ không có bóng dáng phụ nữ nào.
Thượng Quan Húc thu hồi ánh mắt: “Lan Lâu công chúa, cô nói đùa, thiếp thân nha hoàn của cô tôi làm sao để cô bỏ đi được, chúng ta vào thôi.”
“Được.” Thượng Quan Mật Nhi theo Thượng Quan Húc đi vào.
Lê Hương nhìn bóng lưng hai người, cô thực sự là hết chỗ nói với Thượng Quan Mật Nhi rồi, Thượng Quan Mật Nhi tới chỗ nào cũng muốn tìm đàn ông cho cô, thực sự là còn gấp gáp hơn cả mẹ cô!
Tối nay phủ Cửu Lăng vương rất náo nhiệt, phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối.
Thượng Quan Húc đi tới hậu hoa viên, lúc này đi ra một – mình, là Vương Dung.
Từ sau lúc bố con Vương gia quy thuận phủ Cửu Lăng ụ vương, Vương Dung liền ở lại chỗ này, hiện tại Vương – Dung nhìn Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, có phải – anh đã thầm ngưỡng mộ Lan Lâu công chúa hay không?”
Thượng Quan Húc: “Tại sao nói như thế?”
“Tôi từng quen