Chương 1396:
Diệp quản gia đứng cạnh mắt lạnh nhìn Tô Thành, kỳ thực ông đã sợ hết hồn hết vía rồi, làm việc ở Mạc gia nhiều năm như vậy, ông biết trên đời này duy nhất có thể khiến tiên sinh nhà mình mắt khống chế chính là Anh Lạc phu nhân, cái gai trong tim tiên sinh vẫn là Anh Lạc phu nhân không thích ông, chưa bao giờ.
Diệp quản gia thận trọng theo dõi sắc mặt Mạc Từ Tước, trên thực tế trên mặt của Mạc Từ Tước cũng không có tâm tình gì, ông nhắc đôi chân dài ngồi trên ghế salon ở phòng khách, sau đó rút ra một điếu xì gà, dùng bật lửa châm lửa.
Ngọn lửa đỏ thắm nhảy nhót, Mạc Từ Tước hút mạnh một hơi, khẽ ngửa đầu phun khói ra, sau đó ông tự tay, dùng ngón tay mang theo xì gà hướng đến đùi phải của Tô Thành, thản nhiên cười nói: “Sao rồi, đùi phải của mày đã khá hơn rồi?”
Lúc ông làm động tác này, có khói bụi đi xuống, vị đàn ông rất nặng.
Nhắc tới đùi phải, Tô Thành hóa đá, sắc mặt trắng bệch.
Đùi phải của ông ta cũng không hồi phục toàn bộ, tuy là trị tàn tật, thế nhưng lúc ông ta đi bộ còn có chút khập khiếng, chung quy khác hẳn với người thường.
Đùi phải của ông ta bị phế đi, đây đều là cảm tạ Mạc Từ Tước ban tặng!
Hơn ba mươi năm trước, từ đêm hôm đó ở ngoài cửa Liễu gia rình coi Mạc Từ Tước và Anh Lạc, sau khi trở về ông ta liền cả đêm không chợp mắt, ông ta yêu Liễu Anh Lạc, cũng không hy vọng Liễu Anh Lạc lập gia đình.
Nhưng ông ta cũng sâu đậm hiểu rõ, bắt kể là hiện tại đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đề Đô Mạc Từ Tước, hay là quan nắp mãn kinh hoa Liễu gia Liễu Anh Lạc, đều là độ cao mà cả đời này ông ta không cách nào với tới.
Ông ta cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dằn vặt, đau lòng, không cam lòng, đồ kị… những tâm tình này nhanh chóng dẫn vặt ông ta đến điên.
Ngay vào lúc đó, đột nhiên có một người tìm tới cửa, người đó chính là… Liễu Chiêu Đệ!
Liễu Chiêu Đệ mang đến vài hộ vệ áo đen, muốn bắt ông ta lại.
Lúc đó ông ta cảm tháy tình huống không đúng, hơn nữa thân thủ ông ta tốt, cho nên thuận lợi tránh thoát mấy hộ vệ áo đen, trực tiếp bỏ chạy.
Vừa lúc đó Liễu Chiêu Đệ đột nhiên nói với ông ta: “Tô Thành, anh chạy đi!