Chương 128:
Mạc Tuân vẫn không đi, siêu xe của anh vẫn dừng ở dưới lầu.
Nhưng anh thấy mí mắt phải của mình máy liên tục, giống như có người không chỉ nói xấu sau lưng anh mà còn có ý đồ với tài sản của anh.
Mạc Tuân nhìn lên lầu qua kính pha lê cửa sô, sau đó lây di động ra, gửi tin nhắn: “Em ngủ chưa?”
Lê Hương đã nằm trên giường, gối đầu mềm mại, lúc này, di động sáng lên, cô mở ra thấy Mạc Tuân nhắn tới.
Ngón tay trắng nõn của Lê Hương ấn phím: “Ngủ rồi.”
Mạc Tuân: “Ngủ rồi còn trả lời anh à?”
Lê Hương không trả lời nữa thật.
Mạc Tuân nhìn dâu răng trên cánh tay rắn chắc của mình, cười cưng chiều bất đắc dĩ: “Mạc phu nhân ngủ ngon.”
Di động yên tĩnh.
Quả nhiên, tiếng hít thở của Cố Dạ Cần trầm xuống: “Cúp đây.”
Anh muốn cúp máy luôn.
Lục này, Mạc Tuân ủ rũ nói: “Người cưỡng ép cậu về rồi, chính là người được nhà cậu nhận nuôi từ nhỏ, em gái trên danh nghĩa của cậu, Diệp Linh về rồi.”
Có Dạ Cần trầm mặc hồi lâu.
“Trông chừng Diệp Linh cho: tốt, đừng để cô ta cướp Mạc phu nhân của tôi nữa.”
“Tít
Hôm sau, Lê Hương cùng Diệp Linh tới trung tâm thương mại lớn.
Hôm nay, Lê Hương mặc một chiếc váy mỏng vải dệt màu trắng, thắt lưng tua rua đeo ở bờ eo thon một tay ôm hết của cô, váy dài tới đầu gối, chân đi một đôi cao gót thủy tỉnh, không cần bát cứ trang sức gì, thanh nhã tuyệt trần.
Còn Diệp Linh mặc một chiếc váy vest màu xám, chát liệu thư thái cao cấp ôm lấy dáng người đường cong chữ S của cô, như ẩn như hiện, chân đi đôi ủng màu đen, lộng lẫy động lòng người.
Hai người đều đội mũ lưỡi trai, muốn khiêm tốn, nhưng cho dù có ăn mặc khiêm tốn thì thực lực cũng không cho phép hai người khiêm tốn, suốt đường đi vẫn thu hút đủ mọi tầm mắt nhìn tới.
Hai người đi tới một cửa hàng thời trang, gặp hai người quen.
Lê Nghiên Nghiên, còn có Hoắc Tuyền.
Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ nhỏ.