Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 130


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130:

 

Xuât thân của Diệp Linh rât cao, là con cháu nhà tướng, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, tiếc là, bố mẹ cô hy sinh vì nhiệm vụ trong một vụ nổ ô tô, ngay cả anh trai ruột cũng không rõ tung tích nên được trâm anh thế gia trong thương giới và Cố gia nhận nuôi.

 

Diệp Linh cực kỳ xinh đẹp, khi còn nhỏ giống như búp bê Tây Dương tỉnh xảo nõn nà, khi đó, những bé trai hay chơi cùng Hoắc Tuyền đều chuyển sang vây quanh Diệp Linh, tặng đủ loại hoa tươi, đồ chơi hay đồng 106: Tát Cô Một Cái chocolate để muốn cô bé này vui vẻ.

 

Suốt quá trình trưởng thành, Diệp Linh đã được coi là đệ nhất mỹ nhân Hải Thành, rất nhiều công tử thế gia đang chờ cô lớn lên.

 

Điều Hoắc Tuyền không thể chịu được nhất là, Diệp Linh tới Cố gia, Cố Dạ Cẩn cưng chiều cô em gái này gần như biến thái!

 

So với Hoắc Tuyền tức muốn dậm chân thì Lê Nghiên Nghiên lại rất bình tĩnh, cô ta nhẹ nhàng cười nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, cô về từ bao giờ thê, chúng tôi còn cho là cô sẽ không quay lại cơ, dù sao thì lễ thành niên 18 tuổi của cô đã xảy ra… chuyện không hay, sau đấy cô lại rời Hải Thành, đi một mạch hai năm liền.”

 

 

Bàn tay thả bên hông của Hoắc Tuyền siết chặt: “Diệp Linh, có phải cô đã quên việc anh Dạ Cần hung hăng giáng cho cô một cái tát rồi không hả?”

 

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên đột nhiên nói: “Dạ Cần, anh tới rồi sao?”

 

Diệp Linh quay lại, thấy ngay Có Dạ Cần đang đứng cạnh cửa.

 

Hôm nay, Cố Dạ Cẩn mặc một bộ tây trang đen hoàn mỹ,

tuần mỹ như ngọc, thiếu chủ của trâm anh thế gia được dạy bảo nền giáo dục của người thừa kế từ nhỏ, vì vậy, khí chất của anh rất nho nhã, thư sinh.

 

Nhưng đôi mắt đen thanh lãnh của anh giống như được nhuộm mực, sâu không thấy đáy, khiến cho người ta sợ hãi từ sâu trong xương cốt.

 

Không biết anh tới từ bao giờ mà vẫn không lên tiếng, có thể đã nghe được mấy lời kích cỡ hay sức chiến đấu lúc nấy… Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần cũng đang nhìn cô, từ đôi mắt đẹp hút hồn tới khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộng lẫy.

 

Diệp Linh nghiêng đầu, giọng ngọt ngào: “Anh ơi, anh tới rồi à, hai năm không gặp, anh ngày càng đẹp trai nha.

 

Có Dạ Cần nhìn nét cười không tới đáy mắt của cô, thản nhiên nói: “Anh tới họp.”

 

“Ò.” Diệp Linh gật đầu hiểu rõ, trung tâm thương mại này là sản nghiệp của Cố gia.

 

Hiện giờ, rất nhiều cao tầng công ty đeo thẻ công tác đang đứng sau Cố Dạ Cần, mọi người đầy cung kính, sợ hãi anh.

 

“Anh Dạ Cần, cô ta…” Lúc này, Hoắc Tuyền định nói.

 

Nhưng ánh mắt thanh lãnh của Cố Dạ Cần liếc Hoắc Tuyền một cái, chỉ một cái liếc rất nhẹ, không chút tiếng động.

 

Hoắc Tuyền chỉ thấy lạnh thấu xương, lập tức ngậm miệng.

 

Có Dạ Cần lại quay sang nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, em đi dạo trước đi, chờ anh họp xong sẽ đưa em về.”

 

Diệp Linh gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh nha.

 

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên đi tới, nhìn Cố Dạ Cần nhẹ nhàng ưu nhã: Đa canh.

 

Có Dạ Cần nhìn khuôn mặt nhỏ yêu kiều của Lê Nghiên Nghiên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện