Chương 134:
Diệp Linh kéo Lê Hương đi tiêp: “Lê Hương, đàn ông vừa yêu vừa hận một người phụ nữ biết tiêu tiền, Mạc tiên sinh lắm tiền nhiều của sợ cái gì?”
Lê Hương không thể đáp trả.
Diệp Linh kéo Lê Hương vào tiệm nail: “Tới đây tới đây, chúng mình làm nail.”
Trước kia, Lê Hương không làm nail bao giò, cô luôn học y, luôn nghiên cứu chế tạo thuốc các thứ, không có thời gian trang điểm bản thân.
Nhưng con gái bây giờ đều làm nail, làm bản thân xinh đẹp hơn, đàn ông đều không thể từ chối phụ nữ xinh đẹp.
Chị gái làm nail hỏi: “Hai người đẹp muốn làm nail thế nào, có cần đề cử không?”
Diệp Linh mỉm cười: “Cảm ơn chị, chúng tôi tự chọn.”
Thắm mỹ của Diệp Linh thời thượng trong mọi lĩnh vực, có cô ở đây thì tất nhiên không cần đề cử.
“Lê Hương, cậu thích kiểu nào?”
Lê Hương lật sách nail, nhìn màu sắc bên trong mà hoa mắt.
Diệp Linh chỉ một màu: “Này sao?”
Diệp Linh chỉ màu hồng phấn, cực kỳ non phần.
Chị gái làm nail không khỏi khen ngợi: “Màu hồng phấn này là màu của mùa xuân, rất thích hợp thiếu nữ ngây thơ.”
Lê Hương là thiếu nữ ngây ngô non mọng, Mạc Tuân rất thích.
Diệp Linh nháy mắt với Lê Hương, nhỏ giọng nói thêm: “Thăng nam chắc chắn thích.”
Thẳng… nam?
Ý của Diệp Linh rất rõ, Mạc Tuân chính là thẳng nam, màu sắc phấn nộn này chính là sở thích của anh.
Vành tai trắng nõn của Lê Hương không khỏi đỏ ửng: “Linh Linh, vậy cậu làm màu gì?”
Diệp Linh lật sách nail xem: “Iớ đã bảo là tớ rất có đạo đức nghề nghiệp, đương nhiên phải chọn màu mà kim chủ đại nhân nhà mình thích, khiến anh ta vui lòng.”
Lê Hương là bạn thân, đương nhiên biết “kim chủ đại nhân” mà Diệp Linh nói thật ra là… Cố Dạ
Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, người như Diêp Linh đi vào, e là sẽ bị những ông trùm tư bản chia nhau ăn sạch, sau lưng Diệp Linh có Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vì cô mà sắp xếp người đại diện và đoàn đội xã giao, tài nguyên đều là tốt nhất, ra vào đều là khách sạn cấp sao và phòng xe cao cấp, Cố Dạ Cần vẫn cưng chiều cô em gái Diệp Linh này một cách biến thái.
Nhưng Diệp Linh không gặp Cố Dạ Cần hai năm cũng là thật.
Đã hai năm nay, Diệp Linh không về Hải Thành, lúc nãy là lần đầu cô gặp lại Có Dạ Cần.
Lê Hương dựa sát Diếp Linh: “Cố thiếu trông rất thanh lãnh, đúng là người sống chớ lại gần, còn hung ác nguy hiểm hơn cả Mạc tiên sinh, anh ta sẽ thích nail à?”
Diệp Linh chẳng buồn ngẩng đầu: “Cậu bị vẻ ngoài của anh ta lừa rồi, anh ta ấy à… cởi quần áo ra chính là cầm thú, trong lòng Mạc tiên sinh là dục vọng, nhưng trong lòng anh ta là… dâm đãng, thích phụ nữ xinh đẹp nhất, đương nhiên thích nhất nail… diễm lệ.”
Lê Hương cực kỳ muốn nói lại đánh giá của Diệp Linh cho Cố Dạ Cần nghe.
Lúc này, Diệp Linh chỉ một màu: “Tớ làm màu này.”
Lê Hương nhìn lại, Diệp Linh chọn màu đỏ, sặc sỡ tới mức hoang dại.
Lê Hương làm nail xong thì thây một bóng người cao lớn thẳng tắp vào cửa, Có Dạ Cẩn tới.