Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1671-1676


trước sau

Chương 1671:



Mạc Từ Tước không mở mắt ra, đôi môi móc ra đường vòng cung mềm mại: “Tuy là mấy năm nay anh vẫn không chịu thừa nhận, thế nhưng, bởi vì có nó hầu ở bên cạnh anh, anh mới phát giác được cuộc sống không phải quá khó khăn đến thế, cho nên, anh là thật tình xem Tử Tiễn thành con trai tới nuôi, Anh Lạc, anh… rất thích nó.”



Liễu Anh Lạc không biết tại sao ông tự dưng nói như thé, Mạc Tử Tiễn ưu việt mà thanh hoa, ông thích con trai của mình rất bình thường.



Liễu Anh Lạc gật đầu: “Em biết.”



Về sau bà cũng sẽ thử tiếp nhận Mạc Tử Tiễn, nỗ lực quên đi quá khứ giữa ông và Liễu Chiêu Đệ, về sau ông và bà rồi cũng sẽ ồn thôi.



“Tư Tước, kỳ thực có một số việc em muốn nói cho anh biết, em và Tô Thành…”



“Anh Lạc, cái gì cũng không cần nói, anh mệt rồi, anh muốn ngủ một lát.”



Liễu Anh Lạc muốn cùng ông thẳng thắng tất cả mọi chuyện, thế nhưng bà ngẳng đầu nhìn ông, lúc này quằng thâm mắt của ông đã đen kịt, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, bà gật đầu: “Được, Tư Tước, vậy ngày mai lại nói.”



Mạc Từ Tước không đáp, ông dường như đã ngủ rồi.



Liễu Anh Lạc giơ tay lên, giúp ông nhẹ nhàng đắp kín chăn.



Lúc này Mạc Từ Tước đột nhiên lại lên tiếng, đây là câu nói sau cùng trong cuộc đời ông: “Anh Lạc, gọi một tiếng chồng anh nghe chút.”



Bà chưa từng gọi ông là chông.



Liễu Anh Lạc đỏ mặt lên, bà chôn mình trong ngực ông, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chồng ơi.”



Mạc Từ Tước chậm rãi cong đôi môi mỏng, tuy là nhân sự rất nhiều tiếc nuối, nhưng đã viên mãn.



Ông ôm bà thật chặt vào trong lòng, cả thế giới cũng bắt đầu an tĩnh, khí lực cả người đều rút ra, ý thức của ông dần dần mờ nhạt.



Là ai đang khóc, là ai đang cười, bên này ngừng ca, bên kia cất giọng.



Tất cả ồn ào náo nhiệt của thế giới này từ từ cách ông đi xa.



Vào buổi tối như vậy, ông tỉnh mộng phồn hoa.



Trong bệnh viện, tiếng người nói liền không dứt, ông dừng bước lại, thấy được bà, một đoạn chuyện xưa từ khoảnh khắc đó kéo lên màn mở đầu.



Cô gái trong trẻo lạnh lùng phong hoa cúi lưng nhặt tiền, đi tới bên chân ông, kinh diễm mắt ông.



Ông đã từng theo mẹ mình đi chùa, năm đó Mạc gia thái gia dẫn tới tới cái quay đầu nhao nhao của khách viếng hương, một cao tăng đi tới, cười nói – đây là thiếu niên nhà ai, lại là một diệu nhân hào quang như vậy, ngươi ta hữu duyên, ta tặng ngươi một tắm thẻ nhân duyên.



Ông không tin Phật, xoay người rời đi.



Thế nhưng lúc vị cao tăng kia lấy tắm thẻ nhân duyên kia ra, ông nhìn thoáng qua.



Phía trên viết một câu Phạn văn – Khúc cuối cùng, người đã tán, tình thâm song duyên cạn.



Từ trước đến nay tình thâm, thế nhưng duyên cạn.



Ông hiện tại mới chính thức hiểu được.



Mạc Từ Tước từ từ nhắm hai mắt, khắp thế gian đều là ngày đại hôn đó, bà mặc chiếc giá y màu đỏ.
Chương 1672:



Chồng ơi.



Mạc Từ Tước chậm rãi nhếch môi, hơi thở đình trệ.



Năm XX ngày XX, vị đế vương thương giới Mạc Từ Tước ở bên người mình yêu sâu đậm nhất, bình yên rời khỏi nhân thế, kết thúc truyền kỳ trọn đời ông.



Lách tách, bên ngoài đột nhiên bắt đầu đổ mưa.



Sáng sớm hôm sau.



Liễu Anh Lạc chậm rãi mở mắt ra, hiện tại bà vẫn còn ở trong lòng Mạc Từ Tước.



Từ tối hôm qua, Mạc Từ Tước vẫn duy trì tư thế này, ôm bà thật chặt.



Có thể tỉnh lại trong ngực người mình yêu, là một chuyện hạnh phúc đến dường nào, Liễu Anh Lạc ngắng đầu nhìn ông: “Tư Tước, tỉnh thôi, nên rời giường rồi.”



Không ai đáp lại.



Mạc Từ Tước là đã định trước không còn cách nào đáp lại bà.



Liễu Anh Lạc giật mình, rất nhanh đã nhận ra khác thường, thân thể ông băng lạnh, đã cứng ngắc.



*Tư Tước… Tư Tước, anh làm sao vậy?” Liễu Anh Lạc đưa tay đẩy ông, rất nhanh, bàn tay lớn ôm trên bờ eo bà buông lỏng ra, vô lực rũ xuống trên giường.



Hơi thở Liễu Anh Lạc ngừng lại, đầu “ong” một cái, dường như đã nhận ra cái gì, bà chậm rãi đưa tay đi tới dưới mũi ông, nơi đó đã sớm đã không còn hơi thở.



Ông…



Đồng tử Liễu Anh Lạc co rút, lúc này, cả thế giới vỡ vụn trước mắt bà.



Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện Liễu Anh Lạc đã nhớ không rõ, hình như là Diệp quản gia vọt vào, nhận tuyên cáo tử vong của ông từ bác sĩ, trong biệt thự xếp đặt linh cữu, thế giới rất hỗn loạn, rất nhiều người, rất nhiều tiếng bước chân, mà ông, thủy chung an tĩnh nằm ở nơi đó.



Liễu Anh Lạc vẫn ngồi ở bên người ông, một giọt nước mắt cũng không rơi, bà cảm thấy, ông vẫn chưa chết.



Diệp quản gia tràn đầy bi thương, thanh âm vài lần nghẹn ngào: “Phu nhân, tiên sinh để lại hai thứ cho cô.”



Sắc mặt Liễu Anh Lạc tái nhợt như trang giấy, cặp mắt hạnh kia không chút tiêu cự, bà mờ mịt nhìn Diệp quản gia: “Cái gì?”



*Phu nhân…”



Liễu Anh Lạc ánh mắt lại rơi trên người Mạc Từ Tước: “Suyt, đừng nói chuyện, để anh ấy ngủ một lát thôi, anh ấy còn đang ngủ, chờ anh ấy tỉnh ngủ, tất nhiên sẽ mở mắt ra thôi.”



“Phu nhân, tiên sinh đã đi rồi.”



“Không, anh ấy chưa.” Liễu Anh Lạc chắc chắn nói.



Diệp quản gia lấy ra một món khác, đưa tới trước mặt Liễu Anh Lạc.



Liễu Anh Lạc nhìn thoáng qua, trong nháy mắt cứng đò, bởi vì ba chữ “giấy ly hôn” to hung hăng xông vào đáy mắt bà.



Bà nhìn xuống dưới, phía dưới cùng có chữ ký ông tự tay viết lên, chữ như long bay phượng múa, mạnh mẽ dứt khoát – Mạc Từ Tước.
Chương 1673:

Trước khi ông đi, đã ký tên trên giấy ly hôn.

“Phu nhân, đây là tiên sinh để lại cho cô, tiên sinh nói, HỘI) Đêm hôm đó, Mạc Từ Tước ngồi ở trong thư phòng, ở nơi tranh sáng tranh tối, ông an tĩnh hút hết điều thuốc trong tay, sau đó nhắc bút, ký tên.

Ông nói – “Tuy là sau khi anh chết, quan hệ hôn nhân của chúng ta cũng sẽ tự động mắt hiệu lực, thế nhưng anh nghĩ… đoạn hôn nhân này vốn là anh bức hôn hào đoạt, cho nên bây giờ, cũng từ tay anh kết thúc.”

Liễu Anh Lạc vươn tay, đầu ngón tay của bà đang run rầy, bà từng chút từng chút cầm lên tờ giấy ly dị kia, nhìn mãi dòng chữ ông ký tên, sau đó lắc đầu: “Đây không phải là anh ấy ký, tôi hiểu rất rõ anh ấy, anh ấy cường thế bá đạo cả đời, tuyệt đối không có khả năng buông tay, để cho tôi cơ hội ở chung với người đàn ông khác, dựa theo tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ phải muốn tôi chôn theo.”

Liễu Anh Lạc là hiểu rõ con người Mạc Từ Tước nhát, người đàn ông mạnh mẽ như đề vương đó, ông chắc chắn muốn bà chôn theo.

*Phu nhân, mấy năm nay bệnh tim của tiên sinh vẫn không tốt, còn ngày càng nặng, vào lúc sinh mệnh đếm ngược, tiên sinh quả thực nghĩ tới muốn cô chôn cùng, thề nhưng ở thời khắc cuối cùng, tiên sinh lựa chọn buông tay cô, trả lại cho cô tự do, theo mệnh lệnh của tiên sinh, Tô Thành đã được thả ra, bây giờ đang ở bên ngoài biệt thự, phu nhân cô có thể đi rồi.”

Ngón tay Liễu Anh Lạc cong đến trắng bệch, níu chặt lấy tờ giấy ly hôn, dây dưa nhiều năm như vậy, thì ra kết cục của bọn họ là ông buông tay.

Bà nhớ tới đêm qua ông nói đến kiếp sau, ông nói, nếu có kiếp sau, ông cũng không nguyện ý thời gian lặp lại, ông không muốn gặp lại bà.

Liễu Anh Lạc chưa bao giờ biết, ông dĩ nhiên có thể nhẫn tâm như vậy.

Mấy năm nay, vô luận bà ở nơi nào, đi đến bao xa, ông thủy chung đứng ở sau lưng bà, ở nơi bà quay đầu liền có thể chạm tay đến.

Song, lúc này đây, ông xoay người đi xa.

Ông thực sự không cần bà nữa rồi.

Ngay cả kiếp sau cũng không muốn gặp lại.

“Tim của anh ấy, vẫn không khỏe lên?”

Diệp quản gia lắc đầu: “Phu nhân, cô đi rồi, tim của tiên sinh làm sao mà tốt lên được?”

Mấy năm nay, bà vẫn cho là, bà đi, tim của ông sẽ tốt hơn.

Lúc trước Nhân Nhân nói cho bà biết, ông khỏe thật, cho nên, bà cũng tưởng ông đã khỏe rồi.

Nhưng, bà sai rồi.

Bà đi, tim của ông sao có thể khỏe?

Liễu Anh Lạc thế mới biết, tình yêu của bà đã sai, máy năm nay, bà yêu sai cách.

Lúc này cửa biệt thự đột nhiên “oanh” một tiếng đầy ra, bên ngoài mưa như trút nước, một làn gió lạnh tập kích đến, còn kèm theo một bóng người, là… Liễu Chiêu Đệ đã lâu chưa thấy.

Lần trước chuyện Liễu Chiêu Đệ cấu kết Giao Nhân Tộc bị bóc ra, bà ta đã bị Mạc Từ Tước giam cầm, Mạc Từ Tước không nhìn bà ta, cũng không nghiêm phạt bà ta, chỉ là nhốt bà ta vào một gian phòng tối nhỏ, trong phòng kia không một chút sáng, thâu đêm suốt sáng đều là bóng tối, Liễu Chiêu Đệ bị giam ở bên trong, sợ hãi, bất an, mê man như dây leo cuồn cuộn sinh sôi trong lòng, loại dằn vặt không tiếng động khiến bà ta gầy đi nhanh chóng, trạng thái tinh thần cũng vô cùng kém.

Mạc Từ Tước chân chính hận một người, sẽ không để cho bà ta dễ dàng chết, chỉ sẽ dùng cách thức tàn nhẫn nhát dẫn vặt bà ta, muốn bà ta cầu sống không thể, muốn chết không được.

Ngày hôm nay, có người mở ra phòng tối nhỏ, một đường dẫn bà ta qua đây.
Chương 1674:

Liễu Chiêu Đệ vui vẻ, bà rốt cục gặp lại ánh sáng rồi, lấy được tự do lần nữa, bà ta muốn gặp Mạc Từ Tước.

*Có phải Tư Tước muốn gặp tôi không? Thật tốt quá, mau mau dẫn tôi đi gặp Tư Tước đi! Tôi có rất nhiều nói muốn đối với anh ấy.”

“Em sai rồi, năm đó em chớ nên bị đầu độc đi hại Nhân Nhân, nhưng… nhưng em làm những thứ này đều là bởi vì yêu anh mà, em thực sự quá yêu anh, tôi không thể mắt đi anh…”

“Chúng ta còn có Tử Tiễn, Tử Tiễn ưu tú như vậy, cho dù em ngàn sai vạn sai, Tư Tước cũng có thẻ nể mặt Tử Tiễn tha thứ em một lần.”

Liễu Chiêu Đệ từ bên ngoài chạy tới, mặt đày háo hức.

Rất nhanh, Liễu Chiêu Đệ liếc mắt liền thấy được Liễu Anh Lạc, bà ta cứng đờ, nụ cười cũng mắt: “Liễu Anh Lạc, mày sao cũng ở đây, Tư Tước đâu, bây giờ Tư Tước muốn muốn gặp tao.”

Đôi mắt Liễu Anh Lạc khô khốc, không có nước mắt, thế nhưng bên trong một mảnh trống rỗng.

“Liễu Anh Lạc, mày sao vậy, sao mày là lạ? Tư Tước đâu?” Liễu Chiêu Đệ đi lên trước.

Một giây kế tiếp Liễu Chiêu Đệ liền thấy Mạc Từ Tước nằm trong quan tài thủy tinh, bà ta chợt hít vào một ngụm khí lạnh, xông đến: “Tư Tước! Tư Tước, anh làm sao. vậy?”

Liễu Chiêu Đệ chậm rãi đưa tay dò xét hơi thở Mạc Từ Tước, huyết dịch cả người bà ta nháy mắt đóng băng, không gì sánh được thê lương kêu lên: “Tư Tước! Tư: Tước, anh mau tỉnh lại! Anh đang yên lành làm sao lại…chết, anh mau mau tỉnh lại đi!”

“Liễu Anh Lạc, Tư Tước làm sao vậy, là ai hại chết anh ấy? Ta biết rồi, là mày, nhất định là mày hại chết Tư Tước!”

“Lúc mày chưa trở về Tư Tước còn rất tốt, mày trở lại một cái Tư Tước liền chết, Liễu Anh Lạc, là mày hại chết Tư Tước!”

Liễu Chiêu Đệ tâm tình kích động kéo bả vai Liễu

Anh Lạc, không ngừng lay động.

Lúc này hai hộ vệ áo đen đã đi tới, một tay lôi Liễu Chiêu Đệ đi, Liễu Chiêu Đệ không đứng vững, trực tiếp chật vật ngã ngồi trên thảm.

“Chúng mày cút ngay! Ai cho các mày đụng vào taol Các mày thực sự làm càn, tao mới là Mạc phu nhân, tao là Mạc phu nhân chân chính, con Liễu Anh Lạc đó là giả!” Liễu Chiêu Đệ trừng cặp mắt đỏ ngầu gầm hét.

Diệp quản gia tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Liễu Chiêu Đệ: “Liễu Chiêu Đệ, cô náo đủ chưa, nếu như: náo đủ rồi, tiếp thu xử lý của tiên sinh sinh đối với cô.”

Mạc Từ Tước trong một đêm an bài xong tất cả mọi chuyện, bao gồm cả Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ cứng đò, tay chân đều lạnh: “Xử lý? Tư Tước… Tư Tước muốn xử lý tôi thế nào?”

Diệp quản gia lạnh lùng nhìn bà: “Cô cảm thấy thế nào?”

Giờ khắc này, Liễu Chiêu Đệ từ trong ánh mắt Diệp quản gia thấy được một mảnh sát ý, bà ta đã có đáp án, vừa rồi từ giây phút bà ta nhảy vào cửa kia, bà ta đã chạy không thoát.

Đêm nay nơi này là Tu La tràng* của bà ta.

*Tu La Tràng xuất phát từ Phật giáo, là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.

Liễu Chiêu Đệ cảm giác mình thực sự ngu xuẩn, bà ta lòng tràn đầy vui mừng mà đến, lại để nhận kết cục như vậy.

Mạc Từ Tước đối với bà ta… thực sự vô tình.

*Ha, ha ha ha…” Liễu Chiêu Đệ cười to vài tiếng, cười cười rồi nước mắt rơi xuống, nhiều năm như vậy, bà ta thực sự yêu Mạc Từ Tước.
Chương 1675:

“Các mày không thể đụng đến tao, ngay cả Tư Tước cũng không thể đụng đến tao, bởi vì, tao còn có Tử Tiến!” Liễu Chiêu Đệ tuy yêu Mạc Từ Tước, thế nhưng bà ta không muốn chết, hiện tại Mạc Tử Tiễn là hy vọng lớn nhất của bà, bà ta đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Tử Tiễn đã tới Hoa Tây rồi, nó chưa biết gì cả, néu để nó biết bố mình hại chết mẹ mình, nó làm sao chịu nồi?”

Diệp quản gia thản nhiên nói: “Liễu Chiêu Đệ, tỉnh lại đi! Tử Tiễn thiếu gia không phải con của cô, cho tới bây giờ đều không phải!”

Lời này vừa rơi xuống, cả sảnh đường hít vào, không khí chợt yên tĩnh, lộ ra vẻ kìm nén nặng nề, khiến người ta không thở được.

Ngay cả Liễu Anh Lạc cũng ngẳng đầu nhìn qua đây, trong tròng mắt trống rỗng của bà lộ ra vẻ mê man cùng nghỉ hoặc.

Hai lỗ tai Liễu Chiêu Đệ ong ong, bà ta không thẻ tin nhìn Diệp quản gia: “Ông… ông nói cái gì? Không phải, ông đang nói bậy!”

“Ngày đó Tư Tước say rượu, tôi lên giường với anh ấy, sau đó tôi liền mang thai, sinh ra đứa con trai Tử. Tiễn, ông Sao… sao có thể nói Tử Tiễn không phải con trai của tôi?”

Diệp quản gia nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Một đêm kia người giao hợp với cô không phải tiên sinh, mà là tiên sinh tùy tiện tìm thế thân, tiên sinh chưa từng chạm qua cô, nói gì đến con trai?”

“Năm đó cô mang thai, nhưng cô sinh hạ một đứa con gái, đứa con gái kia mới sinh ra liền chết non.”

Lời Diệp quản gia như sét giữa trời quang, sắc mặt Liễu Chiêu Đệ đại biến, bà ta lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không phải, không có khả năng, ông nói bậy! Đêm đó người đàn ông kia chính là Tư Tước, chính là anh ấy! Con trai chính là con trai của tôi, chính là! Tôi không có sinh đứa con gái nào cả!”

“Được thôi, cho dù ông nói đúng, vậy Tử Tiễn không phải con trai tôi, vậy là con trai ai, là con nuôi sao? Làm sao có thể, Mạc Từ Tước anh ấy sẽ không nuôi con của người khác nhiều năm như vậy?”

Liễu Anh Lạc vẫn không lên tiếng, nhưng trong lòng bà đã dời sông lắp biển, khúc mắc trong lòng bà không vượt qua được, cho rằng vĩnh viễn là điểm khuyết, đó chính là Mạc Từ Tước đã ngủ với Liễu Chiêu Đệ.

Nhưng là bây giờ chân tướng bị vạch trần – Mạc Từ Tước chưa từng chạm qua Liễu Chiêu Đệ, chưa bao giờ.

Từ đầu đến cuối, bà là người phụ nữ duy nhất của ông.

Mà bà… bà bây giờ mới biết.

Vậy Mạc Tử Tiễn…

Liễu Anh Lạc đột nhiên có một giả thiết rất to gan, con ngươi bà đột nhiên co rút, khiếp sợ nhìn Diệp quản gia.

Diệp quản gia cũng nhìn lại, sau đó ở trong ánh mắt của bà chậm rãi gật đầu: “Phu nhân, Tử Tiễn thiếu gia là con trai ruột của cô.”

Nói xong Diệp quản gia lấy ra món đồ thứ hai, đưa tới: “Phu nhân, đây là tiên sinh để lại cho cô, giấy giám định ADN của cô và Tử Tiễn thiếu gia.”

Liễu Anh Lạc nhìn tờ giấy ADN kia, lập tức quên mắt hô hấp.

Mấy năm nay, bà và Liễu Chiêu Đệ đều tin tưởng không nghi ngờ mọi việc ông làm, bà vẫn tưởng Mạc Tử Tiễn là con trai của ông và Liễu Chiêu Đệ.

“Phu nhân, năm đó cái thai thứ hai của cô không phải là con gái, mà là con trai, năm đó tiên sinh đối với cô có bao nhiêu tàn nhẫn, thì có bấy nhiêu luyến tiếc, con của cô, tiên sinh cuối cùng vẫn không cam lòng xuống tay, đại để… cũng không dám.”

“Mấy năm nay tiên sinh giữ Tử Tiễn thiếu gia nuôi dưỡng ở bên người, bởi vì xuất thân Tử Tiễn thiếu gia, tiên sinh bên ngoài rất lãnh đạm với cậu ấy, thế nhưng… mỗi một năm lễ tốt nghiệp của Tử Tiễn thiếu gia ở trường, tiên sinh đều sẽ len lén tham gia, không cho Tử Tiễn thiếu gia biết, đứng ở phía sau cậu ấy, vẫn luôn đứng, tiên sinh cũng chưa từng quên sinh nhật của Tử Tiễn thiếu gia, dù là ngày sinh nhật đó tiên sinh sẽ ở nơi xa, ăn một miếng bánh ga-tô, sau đó hướng về phía… không khí nói một câu… Sinh nhật vui vẻ.”
Chương 1676:

“Tôi theo rồi tiên sinh nhiều năm như vậy, sâu đậm hiểu rõ tiên sinh đối với Tữ Tiễn thiếu gia là vừa ghét lại vừa yêu, mặc dù tiên sinh không muốn thừa nhận, thế nhưng máy năm nay Tử Tiễn thiếu gia cùng tiên sinh đi qua đêm dài đẳng đẵng, phu nhân, bởi vì đó là con trai cô sinh ra, cho nên, tiên sinh vẫn xem Tử Tiễn thiếu gia thành con trai của mình nuôi nhiều năm như vậy.”

*Có đôi khi… tôi cảm giác mình bắt đầu không hiểu tiên sinh, đế vương quả quyết sát phạt một đời thương giới như vậy, ngài ấy đối với bắt kỳ người nào đều bạc tình như vậy, duy chỉ có đối với phu nhân, ngài ấy lần nữa phá vỡ nguyên tắc của mình, quăng mũ cởi giáp, thất bại thảm hại.”

Thì ra là vậy.

Thì ra đây mới là chân tướng.

Thì ra anh là như vậy, Mạc Từ Tước a.

Liễu Anh Lạc cảm thấy một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong trái tim bà, sau đó ngay cả voặn xoắn lấy, đau thấu tim gan.

Bà không biết còn có thể đau như vậy, to lớn bi thương đã nuốt chửng bà.

Mạc Tử Tiễn là con trai của bà…

“Phu nhân, đây chính là hai thứ tiên sinh để lại cho cô, một tờ giấy ly dị, một tờ giám định ADN, Tô Thành bây giờ đang ở ngoài cửa, cô có thể rời đi, được tự do lần nữa, tài sản dưới danh lúc còn sống tiên sinh đã tiến hành phân cách, chia đều cho Tuân thiếu gia và Tử Tiễn thiếu gia, mặc kệ thế nào, hai vị này đều là con trai ruột của phu nhân cô, tiên sinh còn tiến hành rồi xử lý với Liễu Chiêu Đệ, Liễu gia Đế Đô, trong nháy mắt, đã tan thành tro bụi, đây là một chuyện cuối cùng tiên sinh vì cô làm khi còn sống, bình định tất cả cản trở trên con đường sau này của phu nhân, trả lại cô tự do và hạnh phúc.” Diệp quản gia nói.

Mạc Từ Tước động thủ với Liễu gia, chỉ cần ông vỗ tay, Liễu gia liền hóa thành tro, những người cũ, chuyện xưa, ân cừu dây dưa nhiều năm này, theo ông rời đi, đã cùng nhau biến mắt.

Lúc còn sống, ông vì bà chặn lại mọi mưa gió trên thế gian.

Trước khi chết, ông lại vì bà mang đi tất cả bão bùng.

Liễu Chiêu Đệ như là người đầy vào rồi trong vực sâu, Tử Tiễn không phải là con trai của bà ta, Liễu gia cũng không còn nữa, trong nháy mắt, bà ta cái gì cũng không còn nữa.

Tất cả những gì bà ta dựa vào, tất cả những gì bà ta tham lam, đều giống như bọt biển biến mát.

Mạc Từ Tước người đàn ông kia… thật sự rất ác độc.

Liễu Chiêu Đệ không biết khí lực từ nơi nào tới, bà ta đẩy ra hai bảo vệ bên người rabả chạy tới, trực tiếp đoạt đi tờ giấy ADN trên tay Liễu Anh Lạc, bà ta vẫn không tin, chưa từ bỏ ý định, bà ta muốn tận mắt nhìn.

Hai bảo vệ muốn lên trước, thế nhưng Diệp quản gia giơ tay lên, bảo dừng.

Liễu Chiêu Đệ lật đến trang cuối cùng, phía trên chứng thực Mạc Tử Tiễn thật sự là con trai ruột của Liễu Anh Lạc, bà ta hóa đá.

“Hóa ra là thực sự, Tử Tiễn thật sự không phải là con tôi, Tư Tước, tại sao anh đối xử với tôi như vậy, anh lại dám gạt tôi nhiều năm đến thé, ta đem tất cả tinh lực và tâm huyết từ đầu đến cuối dành lên người Tử Tiễn, nhưng kết quả là, tôi dĩ nhiên cho… nuôi không con trai cho Liễu Anh Lạc, ha, ha ha ha…” Hai tay Liễu Chiêu Đệ vô lực rủ xuống, điên cuồng cười to.

Rất nhanh Liễu Chiêu Đệ liền ngẳng đầu nhìn về phía rồi Liễu Anh Lạc, hai mắt bà ta đột nhiên sáng lên: “Liễu Anh Lạc, mày tưởng mày thắng sao, không có, mày mới là kẻ thua thảm nhát, bởi vì, mày mắt đi người đàn ông yêu mày nhât!”

*Dĩ nhiên, Mạc Từ Tước cũng không thắng, anh ấy cũng rất thảm, anh ấy làm giám định ADN cho Tử Tiễn và mày, lại không làm cho chính anh ấy cùng Tử Tiễn, Mạc Từ Tước sợ rằng đến chết cũng không biết giữa mày và Tô Thành lúc đó là trong sạch, Tử Tiễn là con trai ruột của anh ấy, mày vẫn luôn yêu anh ấy!!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện