Chương 1736:
Hôn kỳ của Cố Dạ Cần và tiền Tư Tư càng ngày càng gần, ngày mai sẽ là đám cưới, Diệp Linh làm em gái, nhát định phải tham gia hôn lễ, cho nên cô bay trở về Hải Thành.
Dựa theo tập tục, Diệp Linh trước đêm đám cưới phải về nhà, nhưng Diệp Linh rất nhiều năm chưa về Cố gia rồi, nên cô cũng không trở về.
Tiền Tư Tư đứng ở trên lầu Cố gia, lúc đi ngang qua thư: phòng, cô ta nghe được tiếng cải vã bên trong.
Là Cố Hiền và Cố phu nhân Ôn Lam.
Ôn Lam ngòi trên xe lăn, sắc mặt rất xấu, bà ta u oán phẫn hận nhìn Cố Hiền, lên tiếng châm chọc: “Làm sao, Diệp Linh đêm nay không về, ông hình như rất thất vọng, cả người như mắt hồn ấy nhỉ.”
Cố Hiền nhíu mày: “Ôn Lam, bà lại nổi điên cái gì, đi ra ngoài, tôi không muốn gặp bài!”
“Cố Hiền, tôi nói sai câu nào hả, đừng cho là tôi không biết tâm tư bẩn thỉu kia của ông, Diệp Linh con tiện nhân kia đã mê hoặc ông thần hồn điên đảo rồi, tôi xem ông chịu, có thể chịu đến ngày nào!”
“Ôn Lam, bà cút ra ngoài cho tôi!”
Ngoài cửa tiền Tư Tư đã chấn kinh há to miệng, trời ạ, vừa rồi cô ta đã nghe được cái gì?
Cố Hiền lại có loại tâm tư đó với… Diệp Linh?
Tiền Tư Tư biết giữa hai anh em Cố Dạ Cần và Diệp Linh không bình thường, thế nhưng cô ta cũng không biết Có Hiền đối với cô con gái nuôi Diệp Linh cũng không bình thường, không nghĩ tới hai bố con Cố gia này đều thích Diệp Linh?
Tin tức bùng nổ này làm cho nhịp tim Tiền Tư Tư trong nháy mắt đập nhanh, cô ta như đã biết một bí mật lớn không nên biết.
Diệp Linh bây giờ đang nổi danh trong vòng giải trí, nhưng là đại minh tinh, nếu như cô ta thả tin tức này ra ngoài, ngày mai đầu đề các trang báo giải trí đại khái sẽ nghiêng trời lệch đất — Diệp Linh rơi vào lưới tình với cha con Cố gia, không có đạo đức, tam quan nỗ tung.
Lấy sự nỗi tiếng của Diệp Linh bây giờ, quả cầu tuyết dư luận này sẽ nhanh chóng lăn xuống, hơn nữa càng thêm to lớn.
Diệp Linh hiện tại đang đứng rất cao, sẽ ngã có bao thê thảm.
Hiện tại chính sách rất nghiêm, Diệp Linh là con gái nuôi của Có gia tất cả đều biết, nhưng bây giờ lại dây dưa với bố con Có gia, trọng tâm câu chuyện mẫn cảm này một khi dính vào người, chắc chắn phải chết, cô chẳng máy chốc sẽ bị phong sát.
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy sẽ biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh, mà đám đại lão thương giới động dục kia mà biết sẽ điên cuồng nhào lên, hận không thể nuốt chửng cô, đến lúc đó cô sẽ thực sự biến thành đồ chơi của đàn ông.
Tiền Tư Tư sau khi khiếp sợ nhanh chóng nhếch khóe môi, cô ta đã nghĩ tới một diệu kế, cô ta muốn Diệp Linh chết không có chỗ chôn!
Hôm nay là đại hôn, Diệp Linh về tới Cố gia.
Lần trước cô rời khỏi Cố gia chính là sinh nhật 18 tuổi năm đó, sau này cô cũng không trở lại nữa.
Lần nữa trở lại chốn cũ, Diệp Linh ngây ngắn, có chút chết lặng, nhưng trên mặt cô cũng không biểu lộ cái gì.
Cô dâu ở phòng hóa trang bên trong, Tiền Tư Tư thân thiết kéo lại bàn tay Diệp Linh: “Em Linh Linh, em rốt cuộc đã trở về, hôm nay chị rất lo lắng, Dạ Cẩn có chút việc gắp, phải xử lý lát mới có thể trở về, em phải ở cùng chị đây.
Ngày hôm nay là đại hôn, Cố Dạ Cần có chút việc gấp phải xử lý, nhưng bên ngoài khách quý đã đến, hôn lễ của thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cẩn và thiên kim Tiền Tư Tư Tiền gia làm hết sức oanh động, tắt cả ký giả truyền thông đều trình diện, mười dặm thảm đỏ, rực rỡ loá mắt.
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
Chương 1737:
“Em Linh Linh, em ngồi đi đã.”
Diệp Linh ngồi trên ghế salon, thợ trang điểm đang trang điểm cho Tiền Tư Tư, Diệp Linh buồn chán, liền lấy một quyển tạp chí đọc, lúc này cô đột nhiên ngửi được một mùi hương kì lạ nhàn nhạt.
Mùi gì thế này?
Con ngươi màu đen Diệp Linh nhanh chóng mắt đi tiêu cự, trở nên chết lặng máy móc, cô đứng lên, giống như một người máy đi ra ngoài.
Đi một mình về trên hành lang, cô như là bị người khác thao túng chuyển đến cửa một căn phòng, giơ tay lên, cô nhắn chuông cửa gian phòng kia.
“Là ai?” Cửa phòng mở ra, là Cố quản gia.
Cố quản gia là tâm phúc của Có Hiền.
Cố quản gia thấy Diệp Linh hai mắt vui vẻ, bởi vì đây là phòng của Cố Hiền, Diệp Linh tới phòng Cố Hiền, ý tứ trong này đã không cần nói cũng biết.
Làm tâm phúc, Cố quản gia hoàn toàn là biết chủ tử tâm tư của Có Hiền, ông ta vui vẻ nói: “Tiểu thư, sao cô lại tới đây, mau vào đi.”
Cố quản gia nghiêng người, nịnh hót mời Diệp Linh tiến đến.
Diệp Linh nhắc đôi chân nhỏ, máy móc đi vào.
“Tiểu thư, lão gia đang tắm, chẳng máy chốc sẽ đi ra.”
Vừa dút lời: “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, Có Hiền khoác đồ ngủ đi ra.
Có Hiền liếc mắt liền thấy được trong phòng Diệp Linh, hai mắt gã sáng ngời: “Linh Linh, sao con lại tới đây?”
Nghe có người nói chuyện, cặp mắt trống rỗng kia của Diệp Linh ngơ ngác nhìn về hướng Có Hiền.
Có quản gia nhanh chóng cười nói: “Lão gia, ngào và Linh Linh tiểu thư chậm rãi trò chuyện, tôi lui xuống trước ạ.”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại Diệp Linh và Cố Hiền, Diệp Linh cả người còn si ngốc ngơ ngác, một chút thần thái cũng không có.
Cố Hiền tiến lên: “Linh Linh, con tìm đến bác là có chuyện gì sao, hay nói, có người bắt nạt con à?”
Hiện tại Diệp Linh không có một chút thần thái, thế nhưng thiên sinh lệ chất, dáng vẻ ngơ ngác nhìn Có Hiền ngược lại thêm máy phần điềm đạm đáng yêu.
Có Hiền động lòng trắc ẳn, đây là phòng gã, Diệp Linh tới nơi này tìm gã, vốn là cho gã ám chỉ nào đó.
Cố Hiền đi tới bên người Diệp Linh, sau đó chậm rãi vươn tay, thử dò xét chạm vào bàn tay nhỏ của Diệp Linh.
Diệp Linh không phản kháng, Cố Hiền như là chiếm được khích lệ cực lớn, gã lúc này giữ thật chặt tay của Diệp Linh trong lòng bàn tay của mình.
“Linh Linh, con có lời gì liền nói với bác, con yên tâm, bác nhất định sẽ thay con làm chủ.”
Diệp Linh ngơ ngác, không hề động.
Có Hiền đã cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong lòng tay gã vừa non vừa trơn, xúc cảm hệt như tơ lụa, ý niệm tà ác trong lòng gã “phụt” một tiếng châm lửa, cảm giác này vừa cắm ky lại kích thích, so với năm đó gã đối với mẹ Diệp Linh Tôn Di còn sâu hơn.
Lúc Diệp Linh còn rất nhỏ, gã liền nhìn lén Diệp Linh tắm, mặc dù không thực hiện được.
Chương 1738:
Hiện tại Diệp Linh chủ động vào trong phòng gã, Có Hiền sao mà có thể chịu được nữa?
Cố Hiền dùng sức đẩy, Diệp Linh ngã vào trên giường mềm mại.
Thình lình không trọng lực làm cho Diệp Linh kinh ngạc một chút, thần trí hỗn độn lập tức thanh tỉnh, con ngươi màu đen khôi phục tiêu cự, cô khiếp sợ nhìn Có Hiền.
Cố Hiền sao lại tới đây?
Hay là, cô tại sao lại ở chỗ này?
“Bác Cố, con bị sao vậy ạ?” Diệp Linh luống cuống tay chân muốn đứng lên.
Phòng này là của Cố Hiền, cô còn nằm trên giường Cố Hiền, điều này làm cho cô nổi da gà, cả người cũng giống như bị điện giật muốn đứng dậy.
Cô không kịp suy nghĩ chuyện trải qua, toàn bộ đại não cô đều rối loạn, hơn nữa, cô có một loại dự cảm rất xấu.
“Linh Linh, con đã tới rồi, còn muốn đi đâu?” Lúc này Cố Hiền không kịp chờ đợi xông tới.
Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn Cố Hiền nhào tới cô, cô nhanh nhạy tránh một cái, tránh được Cố Hiền.
Cố Hiền trực tiếp nhào hụt một cái, gã có chút không vui: “Linh Linh, em đây là ý gì, lẽ nào anh hiểu sai ý em rồi?”
Diệp Linh khựng lại, còn chau nhẹ nhẹ hàng mày liễu, tuy cô còn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng bác Có trước mắt đã không phải là bác Có mà cô vẫn biết rồi.
Diệp Linh lặng lẽ nói: “Bác Cố, bác nghĩ con có ý gì?”
“Linh Linh, em còn gọi anh là bác Cố sao, anh không muốn làm bác Cố của em, anh muốn làm người đàn ông của em!” Có Hiền nói.
Hô hấp Diệp Linh bị kiềm hãm, cứ như vậy nhìn Cố Hiền trước mắt, cô cảm giác hai lỗ tai mình ong ong, cô không biết vừa rồi bản thân đã nghe tháy cái gì.
Là gã mang cô về Cố gia.
Trong lòng cô vẫn rất cảm kích, rất tôn kính gã.
Tuy Cố Hiền không thể so sánh với với bố cô, thế nhưng chí ít ở trong lòng Diệp Linh, Có Hiền cũng giống như bó, nhưng là bây giờ gã nói với cô, gã muốn làm người đàn ông của cô!
“Bác Cố, bác…”
“Linh Linh,” Cố Hiền si mê nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Em thực sự là càng ngày càng giống với mẹ em, mỗi khi nhìn em lớn lên, anh càng thêm yêu thích em vài phần, năm đó anh mang em về Cố gia, không phải là coi em là con gái nuôi, anh vẫn luôn đợi em lớn lên.”
“Linh Linh, có thể em cảm thấy tuổi tác anh có chút lớn, thế nhưng người đàn ông tuổi lớn biết thương yêu em, chỉ cần em bằng lòng ở chung với anh, anh ngay lập tức sẽ cùng ả đàn bà điên Ôn Lam kia ly hôn, anh đã chịu đủ bà ta rồi, Linh Linh, anh yêu em, người anh vẫn luôn yêu là em.”
Nghe những lời này, Diệp Linh đã cảm thấy trong lòng như nhắc lên sóng lớn, cô muốn nôn.
Những lời này tuyệt đối là lời nói buồn nôn nhất mà cô nghe qua, buồn nôn không gì so được.
Thì ra mấy năm nay Cố Hiền dưới lớp ngụy trang bồ hiền cất giấu tâm tư xấu xa bản thỉu như thế, Diệp Linh nhớ tới mình mấy năm này còn ngây ngô gọi gã là “bác Cố bác Cố”, đã cảm thấy mình thật sự ngu ngốc đến nực cười.
“Linh Linh, em đồng ý ở cạnh anh đi! Anh đã đợi không nồi rồi.” Lúc này Cố Hiền đi qua đây cầm tay của cô.
Chương 1739:
Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa, không để cho gã đụng tới, khuôn mặt nhỏ mềm mị đều lạnh xuống: “Có Hiền, ông thật sự làm cho người… buồn nôn!”
Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đi.
Có Hiền biến sắc, lộ ra vẻ dử tợn, gã chặn lối đi của Diệp Linh: “Linh Linh, em có phải còn yêu con trai Dạ Cẳẩn của anh hay không?”
Diệp Linh dừng bước.
Chuyện giữa Có Dạ Cần và Diệp Linh là cửa ải khó mà Cố Hiền vẫn không qua được, năm đó gã nhìn lén Diệp Linh tắm bị Cố Dạ Cần bắt tại trận, cành vàng lá ngọc bản thân thật vất vả từ Diệp gia bắt tới được mới vừa lớn lên đã bị Có Dạ Cần hãng tay trên, đây quả thực là cái dằm trong lòng Có Hiền.
“Lễ nào anh nói sai, Diệp Linh, em đã ngủ với con trai anh, nếu đã làm gái