Giao Nhân Tộc Công Chúa không đề ý tới Họa Phi nữa, ả nhìn Lê Hương: “Lan Lâu Công Chúa, ngươi bây giờ mau đưa tay chịu trói đi, như vậy ta còn có thể cho ngươi chết thống khoái một chút.”
Đôi mắt sáng của Lê Hương từ trên mặt của Giao Nhân Tộc Công Chúa, Họa Phi chậm rãi dòi qua, lại rơi trên đại quân Giao Nhân Tộc, cô chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười: “Xem ra, đêm nay người nên tới đều đã tới, người đến đông đủ.”
Giao Nhân Tộc Công Chúa cứng lại: “Có ý gì?”
Lê Hương lui về sau một bước, cô đột nhiên dí dỏm nháy mắt, sau đó thổi một tiếng huýt sáo.
Lê Hương lại huýt sáo!
Tiếng huýt sáo này nhẹ nhàng dễ nghe, phảng phất xuyên qua cả mảnh rừng tối.
Một giây kế tiếp, u…
Có tiêng tru vang lên.
Màng tai Họa Phi khẽ động: “Đây là tiếng gì?”
Giao Nhân Tộc Công Chúa cũng cứng đờ tại chỗ, tiếng này hình như là… sói!
Đây là tiếng sói húI “Sóil Sói đến kìal”
Không biết là kẻ nào hít vào một ngụm khí lạnh cả kinh kêu lên.
Giao Nhân Tộc Công Chúa và Họa Phi nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy ở chỗ sâu trong cánh rừng đen ngòm đột nhiên chạy tới một con sói, một con chó sói cao to, toàn thân là bộ lông màu , : vàng kim, hai mắt tản ra tia sáng sắc lạnh hung mãnh, đồng tử xanh biếc, khiến người ta kính sợ.
“Trời ạ!” Thượng Quan Đẳng vẫn luôn ẩn núp trợn to hai mắt, không khỏi lui về sau một bước.
Thượng Quan Húc nheo mắt lại, mấy