Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1844-1849


trước sau

Chương 1844:

Diệp Linh nhìn anh, trong tròng mắt lạnh kia đã dính vào tia máu đỏ, cứ nhữ vậy nhìn cô chằm chằm, giống như dã thú hung mãnh đăm đăm ngó chừng con mỗi ngon miệng của mình.

E rằng một giây kế tiếp, anh sẽ nhào lên nuốt sống cô.

Diệp Linh giật mình: “Cố Dạ Cần, anh đã lục soát qua rồi, trên người tôi chỉ có một cái váy này thôi, giấu không được ảnh chụp, anh có thể thả tôi rời đi.”

Cố Dạ Cẩn không hề động, thân thể cao to tuấn mỹ vây cô dưới thân thể mình, yết hầu nhô ra lăn vài cái, anh lên tiếng: “Tôi làm sao biết… bên trong váy của em có ảnh chụp của tôi hay không?”

“…” Diệp Linh giận quá mà cười, cô _ T nâng lên mày liễu, cặp mát yêu mị trời sinh mâu lộ ra vẻ quyến rũ nhàn nhạt: “Nói như vậy, Cố tổng lấy ảnh chụp là cái cớ thôi, cái váy trên người tôi này cũng muốn cởi?”

Nói rồi Diệp Linh nghệch cái đầu nhỏ: “Nhưng là bên trong váy còn có… dây ngực, quần lót, xem ra Cố tổng muốn cởi hết những thứ này, ngày hôm nay không lột sạch tôi là thề không bỏ qua K rOI.

Cố Dạ Cần cảm thấy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, lần đầu tiên anh ở trên người Diệp Linh cảm thấy – phụ nữ quá đẹp là nguồn gốc tai họa.

“Nếu như em trả lại ảnh chụp cho tôi…”

“Cố tổng,” Diệp Linh trực tiếp cắt dứt ì anh: “Đã đên lúc này, còn nói ảnh chụp cái gì, anh muốn cởi thì cởi đi, động tác nhanh lên một chút.”

Diệp Linh trực tiếp nằm ngang ra, mặc anh xử trí.

Cố Dạ Cần nhìn chòng chọc cô, sau đó giơ tay lên, hất dây váy rơi xuống.

Rất nhanh, anh đã cảm thấy thân thể trong lòng bàn tay mình từ từ cương cứng, giống như một tảng đá lạnh như băng.

Động tác Cố Dạ Cẩn khẽ khựng lại, khàn khàn hỏi: “Linh Linh, em vẫn không tiếp nhận được đàn ông?”

Diệp Linh nhìn đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu: “Tôi có thể tiếp nhận đàn ông hay không thì có thể ngăn cản hành động cầm thú kế tiếp của anh sao? Nếu như có thể, vậy tôi sẽ nói cho anh biết, đúng vậy.”

Cố Dạ Cần không có động tác tiếp theo nữa.

Diệp Linh cũng cảm giác trên người người đàn ông yên lặng, cô nhìn về phía anh, chỉ thấy anh mặc dù không tiếp tục soát người xâm phạm cô nữa, nhưng bây giờ ánh mắt anh đang hung ` ÿ hăng nhìn chăm chăm ngực cô.

Một bên dây váy đã bị anh kéo rơi xuống, lộ ra tảng lớn da ngực trắng nõn, oánh nhuận phập phồng.

Người đàn ông này, thật đúng là tranh thủ mọi dịp để đê tiện, hạ lưul Diệp Linh nhanh chóng đưa tay kéo dây lên: “Nhìn cái gì, Cố tổng, lẽ nào anh chưa từng thấy ngực của phụ nữ? Chỉ tiêu hào phóng như anh, chỉ cần cho ít tiền, chết ngạt trong ngực phụ nữ cũng được luôn ấy.”

Không nhìn nổi nữa, cặp mắt nhuộm màu tình dục đỏ tươi kia của Cố Dạ Cần liền rơi vào khuôn mặt nhỏ kiều my của Diệp Linh, anh thờ ơ câu khóe môi: “Bao nhiêu tiền, em cho cái giá đi.”

“Cái gì?” Diệp Linh ngu người trong chốc lát.

Cố Dạ Cần vươn tay, nhẹ nhàng võ trên khuôn mặt nhỏ mềm của cô, tà mị lại lưu manh: “Người phụ nữ khác tôi đây không có hứng thú, chỉ muốn nhìn em, tôi trả thù lao cho em, em cho tôi xem, nói đi, em muốn bao nhiêu tiền.”

“,.” Con ngươi Diệp Linh co rụt lại: “Cố Dạ Cẩn, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, hiện tại rất nhiều người chán ghét ngươi, anh vẫn nên cần mặt chút đi!!”

Cố Dạ Cẩn cười: “Mặt là thứ gì, tôi chưa nghe nói qua.”

Diệp Linh cực kỳ tức giận, giơ tay lên tát lên khuôn mặt ghê tởm kia.
Chương 1845:



Thế nhưng lúc này không tát đến, bởi vì Cố Dạ Cần giữa không trung cản lại cổ tay cô, trực tiếp đặt ở trên giường, anh đỉnh đầu lưỡi vào hàm phải mới vừa bị đánh: “ah” một tiếng cười nhẹ: “Muốn đánh tôi cũng có thể, cho tôi sờ một cái, sờ một cái liền cho em đánh.”



Tên thần kinh này!



Diệp Linh dùng chân đạp anh, dùng hết toàn lực giãy gia: “Có Dạ Cần, buông!”



Cô cắn một cái trên vai anh.



Cố Dạ Cần bị đau, hàm răng sắc bén của cô đã xuyên qua chất vải cắn lên da thịt anh, dòng máu thơm ngon đã thẩm ra ngoài.



Mí mát tuân mỹ di chuyên, anh nhịn không được, bàn tay đi tới ngực cô, không thương tiếc cô sẽ đau, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp ngã ở trên người cô.



Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Sau khi tạm biệt ở phòng làm việc chủ tịch, cuộc sống Mạc Từ Tước lại quay về quỹ đạo bình thường, hôm nay anh ở lại ăn trong công ty, mang theo thư ký đi tới nhà hàng.



Rất xa anh đã thấy Liễu Anh Lạc, cô gái đứng ở trong phòng ăn, một thân váy trăng, đang đứng cầm một cây kẹo que.



“Oa, đó có phải là.. cô chủ nhỏ không?” Sau khi nhóm nhân viên cấp cao bên người từ khi biết Liễu Anh Lạc trước mặt mọi người tuyên bố “Mạc Từ Tước, anh là của em’, liền tự động dán nhãn, xưng Liễu Anh Lạc là cô chủ nhỏ.



Cặp mắt u trầm của Mạc Từ Tước mâu nhanh chóng nhẹ nhàng quét qua nhóm nhân viên cấp cao.



Nhóm nhân viên cấp cao liền im bặt.



Thế nhưng rất nhanh, Mạc Từ Tước lại dời đi ánh mắt, anh cũng không răn dạy và ngăn cản cấp dưới của mình.



Vì vậy, tiếng “cô chủ nhỏ” này được ông chủ Mạc Từ Tước tự mình đóng dấu ngọc ấn, lưu truyền rộng rãi.



Diệp Linh thật sự cắn anh, muốn cắn ra một miếng thịt, nhưng nào biết đâu rằng giọng anh khàn khàn mà khêu gợi vang vọng bên tai, sau đó anh ngã xuống trên người cô.



Diệp Linh buông lỏng miệng, não trong nháy mắt như vậy bị nổ tung, anh… anh lại mà…



Cảm thấy cô gái dưới thân cứng ngắc, bàn tay Cố Dạ Cần giữ lại sau gáy cô, môi mỏng rơi trên làn tóc tản ra mùi hương của cô dùng sức hôn một cái, anh nhắm mắt thở dốc, thật thấp nói xin lỗi với cô: “Sorry, tôi không thể khống chế tốt… Linh Linh, đừng sợ…”



Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt, im lặng vài ` giây cô giơ tay lên đây anh: “Đi ra, anh nặng quá, sắp đè chết tôi!”



Hai tay Cố Dạ Cẩn chống bên người cô, khẽ nâng người lên, ánh mắt của anh nóng bỏng lại thẳng thừng nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi là tình yêu cùng mê luyến đối với cô không hề che giấu.



Diệp Linh dời ánh mắt đi, cô biết nằm trong loại trạng thái này Cố Dạ Cẩn mặc dù không nói, nhưng ham muốn đã lần nữa rục rịch trỗi dậy.



Cô chẳng qua chỉ cắn anh một ngụm, anh lại phản ứng lớn như vậy, xem ra là thực sự đã kiềm nén đã lâu.



“Anh có phải đã làm dơ váy tôi rồi không?” Cô hỏi.



. ỹ Cô Dạ Cân nhìn xuông một cái, trên người anh có chút không xong, quần đều ướt, nhưng trên người cô vẫn còn tốt, không bị bẩn.



“Không có…”



“Làm sao có thể không có, Cố Dạ Cần, anh vấy bản váy tôi rồi, váy của tôi bị anh làm dơ rồi.” Diệp Linh chau mày nói.
Chương 1846:



Cố Dạ Cẩn nhìn dáng vẻ cô yêu kiều liền nhấp môi mỏng một cái: “Em đừng ầm ï nữa, tôi đền em cái váy mới được không, một cái không đủ thì mười cái, có được không?”



“Không được, chiếc váy mới của tôi là z mâu mới nhât trên sàn catwalk. Tôi là người đầu tiên mặc nó ở Trung Quốc.



Hôm nay tôi mới mặc. Tôi chỉ muốn cái này, những thứ khác cũng không muốn!”



Cố Dạ Cẩn thấy dỗ cô thế nào cũng không được, cũng biết cô là cố ý làm khó dễ anh, cơ thể anh nhơm nhớp, rất khó chịu: “Linh Linh, tôi ôm em đi tắm.”



Diệp Linh nhìn anh: “Có Dạ Cần, anh lại muốn lân đằng đầu đấy à, anh ôm tôi đi tắm, tôi còn có thể toàn mạng ra khỏi phòng tắm của anh?”



Có Dạ Cần nghẹn lời, lần này thật sự không phản bác, anh cho tới bây giờ không phải là một tên hiền lành tốt bụng gì, nếu như ôm cô đi tắm, nhất định là sẽ phát sinh gì đó.



: Diệp Linh vươn tay, dùng sức đây anh ra, sau đó chính mình đứng dậy xuống giường.



Có Dạ Cần ngồi ở bên giường nhìn cô, cô lười biếng chỉnh sửa một chút làn váy, e rằng ghét bỏ mùi vị anh phóng ra trên váy cô, cô chau mày liễu, sau đó vươn ngón tay của mình cầm áo len lên, mặc vào: “Cố tổng, tôi đi trước, tắm hình kia tôi ném thùng rác rồi, cho nên đừng đòi tôi nữa, vừa rồi anh phóng thích rồi, coi như đã trả lại cho anh.”



Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đỉ.



“Linh Linh.” Cố Dạ Cẩn đột nhiên mở miệng nói.



Diệp Linh dừng bước.



“Linh Linh, sau này chớ đừng đưa bản thân em đến trước mặt tôi, gần đây tôi sống tốt, em không ở đây, các cô tâ đều có thể trở thành đồ thay của em, không có bọn họ, thì đó chính là em, cho nên, cách tôi thật xa ra, đừng tới trêu chọc tôi nữa.”



Giọng nói anh khàn khàn quanh quần từng một cái góc trong phòng, rõ ràng là lời cảnh cáo lại có thể nói tình thâm như thế, Diệp Linh không có biểu tình gì, xách túi của mình ra ngoài.



Diệp Linh ra sơn trang Louis, đi ra đường cái, lúc này một trận gió lạnh phát tới, cô thấy lạnh, nên dùng cánh tay vòng lấy chính mình.



“Cho tôi một chút đồ ăn đil… Van cầu cô… cho tôi chút đồ ăn đi…”



Diệp Linh ngắng đầu, chỉ thấy trên góc đường phía trước có một bà cụ tóc đầy hoa râm quỳ ở nơi đó ăn xin, bà cụ cóng đến toàn thân run run, không ngừng dập đầu, nhìn hết sức đáng thương.



Diệp Linh đi tới, từ trong bọc của mình lấy ra một tờ tiền đưa tới trong tay bà CUÏ , ạ ` Ễ Bà cụ thây được tiên liên sửng sôt một chút, sau đó không ngừng dập đầu: “Cảm ơn cô người hảo tâm… Thực sự rất cảm ơn cô…”



Lúc này bà cụ ngắng đầu nhìn về phía Diệp Linh, cứ liếc mắt như vậy, bà cụ trực tiếp cứng đờ: “Cô… cô là…”



Hàng mi Diệp Linh run lên, bởi vì cô cảm thấy bà cụ này rất quen mặt, quen mặt như là trong trí nhớ của cô lúc đó.



“Má Triệu? Là… Là má sao?” Diệp Linh không xác định hỏi.



Má Triệu nhanh chóng cầm tay Diệp Linh: “Tiểu… Tiểu thư, thật sự là con, vừa rồi má còn không dám nhận, con thật sự là tiểu thư của mái”



: Trước đây má Triệu vẫn luôn ở Diệp gia, là vú nuôi của Diệp Linh, khi đó Diệp gia là nhà cao cửa rộng, má Triệu trong trí nhớ Diệp Linh rất tráng kiện nhưng cử chỉ lại rất ngọt ngào, trên mặt luôn treo nụ cười, sau đó Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, tất cả hạ nhân đều bị phân tán, má Triệu cũng mắt tung tích.



Diệp Linh không ngờ lại ở chỗ này gặp được má Triệu, hiện tại dáng vẻ má Triệu thê thảm ốm yếu giống như một bà cụ.
Chương 1847:



Diệp Linh ngồi xổm người xuống, cầm ngược tay má Triệu, khi đó cô còn quá nhỏ, trong một đêm người bên cạnh toàn bộ biến mắt, cô vốn cảm thấy rất ề kỳ quặc: “Má Triệu, năm đó đên tột cùng chuyện gì xảy ra, mọi người đi đâu vậy ạ, sao bây giờ biến thành như vậy?”



Má Triệu chảy nước mắt, rơi đầy trên nếp nhăn trên gương mặt: “Tiểu thư, Diệp tiên sinh và phu nhân đối với bọn má tốt như vậy, Diệp gia xảy ra chuyện, con còn nhỏ như vậy, bọn má cũng không muốn rời đi, thế nhưng, có người đuổi bọn má ra ngoài, còn bức bọn má đi lưu lạc khắp nơi, luân lạc tới tình trạng này!”



Cái gì?



Năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, có người phía sau nhúng tay?



“Người nào? Má Triệu, người này là ai a2”



“Là… Cố gia!” Nhắc tới Cố gia, trong hai mắt má Triệu lộ ra cừu hận.



Cố gia…



Nghe hai chữ đó, đầu Diệp Linh “oanh”



một tiếng, phảng phất không còn suy nghĩ, cô nghe không hiểu má Triệu đang nói cái gì.



Cô chỉ biết là năm đó cô cửa nát nhà tan, là Cố gia nhận cô về, sau đó nuôi lớn cô, Diệp gia và Cố gia giao tình rất tốt.



“Tiểu thư, con nhất định vẫn chưa biết, tai nạn năm đó Diệp tiên sinh và phụ nhân cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì, lúc đó má đang ở hiện ma Na trường, má nghe trộm được, nhân viên thăm dò hiện trường nói thắng xe của chiếc xe mà tiên sinh và phu nhân lái không ăn, xe đã bị động tay chân trước đó, cho nên mới xảy ra tai nạn.”



“Sau đó… Sau đó má liền thấy Có lão gia tử và Cố Hiền tới, bọn họ không biết nói những gì, trận tai nạn kia đã bị định nghĩa thành ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.”



“Đúng rồi tiểu thư, còn anh trai con nữa, anh trai con là một người ưu tú như vậy, trong nhà xảy

ra chuyện, con trai con suốt đêm từ bộ chỉ huy tối cao FUI gấp rút trở về, thế nhưng ở trên đường, anh trai con lại đột nhiên biến mắt, trong một đêm bốc hơi rồi.”



“Tiểu thư, lúc đó má chỉ muốn nói cho 1 h con biêt, tât cả những chuyện này đêu là âm mưu, là một hồi âm mưu sóng lớn ngập trời, có người nhắm vào Diệp gia, hại chết bố con, mẹ con, anh con, không có cái gì là ngoài ý muốn, đều là mưu sát, thủ phạm thật sự ở phía sau chính là Cố gia, là Cố gia làm hại nhà con, hại con cửa nát nhà tan đó tiểu thư!”



Diệp Linh cảm giác cả người mình đã bị đầy tới trong vực sâu, cô không còn hít thở nữa, tay chân đã lạnh ngắt.



Đôi mắt cô kinh ngạc nhìn má Triệu trước mắt, nhìn đôi môi khô khốc của má Triệu lúc mở lúc đóng, cô vẫn nghe không hiểu bà đang nói cái gì.



Qua nhiều năm như vậy, cô biết là Có gia nuôi cô lớn.



Cho nên, cô yên lặng nhịn Cố phu nhân nhục mạ khắc nghiệt nhiều năm như vậy, cô bị Cố Hiền tát một bạt tai, ở sinh nhật 18 tuổi năm ấy Cố Dạ Cẩn tự tay phá hủy cô, đẩy cô xuống địa ngục, cô không phản kháng, bởi vì, cô thủy chung nhớ kỹ lúc cô cửa nát nhà tan, là Cô gia cho cô một gia đình.



Công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể nói quên liền quên?



Nhưng bây giờ má Triệu kể ra hết, khiến thế giới cô xây dựng trước đó ầm ầm đổ nát, cô đột nhiên đau đớn, khiếp sợ, ngơ ngắn, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì?



“Má Triệu, má… má nói, là Cố gia cố ý thiết kế ra trận tai nạn kia, hại chết bố mẹ con, là Cố gia dùng thủ đoạn khiến anh con biến mất khỏi thế giới này, má… má nói…” Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh từ từ biến đỏ, cô cúi đầu, giọt lệ trong mắt giống như chuỗi châu đứt đoạn không ngừng rơi xuống: “Nhưng…



nhưng, là Cố gia thu dưỡng con, Cố gia dù có… bẩn thỉu, thì đã từng… cũng đã ) từng là gia đình của con… người Cô gia dù xấu xa, con cũng đã từng… xem bọn họ là…. người thân của mình…. con đã từng… thật tâm thật ý yêu thương bọn họ 4 “Tiểu thư!” Má Triệu nắm thật chặt bàn tay băng lạnh mà run rầy của Diệp Linh: “Năm đó lúc con bị tên sắc quỷ Có Hiền kia mang đi má đã cảm thấy kinh hãi nghĩ mà sợ, tâm tư dơ bản xấu xa của Cố Hiền má đã sớm xem thấu, Cố phu nhân Ôn Lam kia có phải thường chửi mẹ con là hồ ly tinh gì đó hay không, má hiện tại liền nói chân tướng năm đó cho con biết!”
Chương 1848:



“Mẹ con và Cố Hiền khi còn bé là hàng xóm, mẹ con là thư hương môn đệ, ưu tú lại ôn uyên, Cố Hiền rất sớm đã thầm mến mẹ con, lúc đi học còn cố ý nói mẹ con là vợ tương lai của gã ta, cái này liền thành lời đồn bậy bạ, sau đó không hiểu vì sao lại biến thành mối tình đầu của mẹ con là Cố Hiền, má cũng muốn bật cười, mẹ nó, gã xứng saol”



“Tiểu thư, mẹ con và Có Hiền chẳng có chuyện gì, mối tình đầu mẹ con là bố con, năm đó bọn họ nhất kiến chung tình, sau đó kết hôn sinh con, có anh con và con, sau khi cưới cũng hết sức ân ái.”



“Lúc đó Diệp gia là hào môn, mà Cố gia còn chưa trở thành thủ phủ Hải Thành, một cao một thấp, đối lập rõ ràng, bởi vì Cố gia và mẹ con là hàng xóm, cho nên khi Cố Hiền liếm da mặt tìm tới cửa, để bố hỗ trợ, bố con giúp gã không ít, bố con giúp Cố gia bắt lại Tây Thành kêu gọi đầu tư một mảnh đất. Sau đó, bất Ặ động sản bùng nô, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tài sản của Cố gia tăng gấp bội, tấn chức tân quý, bắt đầu lũng đoạn ngành bất động sản, đây đều là công lao của bố con.”



“Sau đó, Cố gia càng ngày càng lớn, thế nhưng trước mặt thế lực của Diệp gia, Cố Hiền mỗi một lần đều phải cúi thấp đầu, tràn đầy tự ti, má nhớ được lúc Cố Hiền tới Diệp gia làm khách, cũng không dám nhìn thẳng mẹ con, gã đàn ông đều như vậy, càng không có được càng nhớ nhung, Có Hiền một mực mơ ước Thiếu phu nhân đã trở thành dâu nhà giàu là mẹ con.”



“Về sau nữa chính là ngày xảy ra tai nạn giao thông đó, Cố phu nhân Ôn Lam có phải luôn mồm nói bà ta bắt gian tại trận Có Hiền và mẹ con hay š không, tiêu thư, má nói cho con biệt, đó là bởi vì mẹ con bị hạ độc, người bỏ thuốc chính là Có Hiền.”



“Bố con mang mẹ con về trên xe, bởi vì mẹ con bị bỏ thuốc, thần trí vẫn không rõ ràng, bố con một người thông tuệ như vậy mà tâm cũng bị loạn, không phát hiện phanh đã bị người động tay chân trước đó, cũng vì như vậy, bố và mẹ con trực tiếp xảy ra tai nạn xe.”



“E rằng thiên đạo luân hồi! Ôn Lam tâm tình kích động trên đường về nhà cũng xảy ra tai nạn xe, chặt đứt hai chân của mình, song, buồn cười là, nhiều năm như vậy bà ta vẫn chẳng hay biết gì, tưởng là mẹ con có ý định câu dẫn Cố Hiền, nhưng không biết Cố Hiền là ti tiện đê hèn như vậy, kỳ thực suy nghĩ một chút, người đáng trách tất có chỗ Ặ đáng thương, Ôn Lam cũng là một người phụ nữ đáng thương.”



“Tiểu thư, con bây giờ trở lại suy nghĩ một chút tiền căn hậu quả những chuyện này, có hay không cảm thấy gai óc, Cố gia đã sớm đặt hai mắt u ám dán trên người Diệp gia, bày ra liên tiếp âm mưu, hại chết hết thảy người con yêu.”



“Cố Hiền vì sao đưa con mang về Cố gia, bởi vì bản thân Cố Hiền liền là một gã bệnh hoạn, gã không chiếm được mẹ con, liền nổi lên chủ ý với con, mấy năm nay nhìn con nhữ hoa như ngọc nở rộ bên cạnh gã, còn ngây thơ gọi gã là chú Cố, tâm lý vặn vẹo kia của gã liền thỏa mãn rất lớn.”



Nước mắt Diệp Linh đã nhòe cả tầm nhìn, cô không biết… mấy năm nay, cô vẫn không biết những thứ này…



Hiện tại đột nhiên nghe nói chân tướng, cô quỳ gối trước bà cụ giá rét tha hương nơi đất khách quê người ở đầu đường, chôn khuôn mặt ẩm ướt ở trong lòng má: Triệu bẩn thỉu, khóc không thành tiếng.



` h Cô chỉ mới 24 tuổi, cuộc sông lại liên tiếp giáng những cơn đau thấu trời, trái tim vốn bị thương đã vỡ tan, lại một lần nữa nát bươm, be bét máu.



Má Triệu vươn tay, thương yêu vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của Diệp Linh: “Tiểu thư, năm đó Cố Hiền lo chuyện bị bại lộ, nên phân tán đám hạ nhân bọn má đi, má lưu lãng tứ xứ, kéo dài hơi tàn, tâm nguyện lớn nhất chính là nói chân tướng năm đó cho con biết.”



“Đã từng có một lần má ăn xin đến trước cửa Cố gia, ngày đó là sinh nhật mười tuổi của con, má ở ngoài cửa thấy con trai Cố Dạ Cẩn Cố gia đi ra, cậu ta nắm tay con, con ngửa mặt lên cười với nó, cả mắt đều là sao.”



na ăG h “Tiêu thư, người Cô gia không có một kẻ tốt, bọn họ trong xương trong máu đều âm u bản thỉu, con đừng tưởng cầm lấy tay của con trai Cố gia liền cho rằng đó là cứu rỗi, đừng yêu thằng đó, bởi vì nói không chừng, nó sẽ là vực sâu kế tiếp của con.”



Diệp Linh khóc rồng không ngớt, cô biết đã trễ, chung quy đã trễ rồi, cô đã yêu, cô yêu Cố Dạ Cần nhiều năm như vậy, đến giờ khắc này, vẫn không ngừng lại.



Cô phải thừa nhận, cô vẫn yêu anh.



Bằng không, lúc cô nhìn thấy tắm hình kia trong ví tiền anh, sẽ không cần một đáp án.



Anh hỏi cô có phải chú ý tới những người phụ nữ bên cạnh anh hay không, lúc đó cô không đáp, kỳ thực trong lòng cô có đáp án – phải.



Cô yêu Cố Dạ Cần.
CHương 1849:



Vì sao, những lời này của má Triệu đến trễ như thế?



Dù sao… dù sao Cố Dạ Cần xuất hiện ở lúc cô mất đi tất cả, dù sao… dù sao Cố Dạ Cần máy năm nay cho cô ấm áp và bầu bạn mà cô cần nhát…



Má Triệu chỉ nói cho cô biết, đừng yêu anh, tất cả mọi người đang nói, Có Dạ Cần một người đàn ông xấu như vậy, có cái gì tốt để yêu, nhưng không ai nói cho cô biết, cuộc đời của cô đến tột Ẫ È cùng có ai có thê thay thê anh được, nếu như không có anh, cô bây giờ sẽ thế nào?



Nước mắt rơi xuống mặt đất, Diệp Linh nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, còn bật cười, cô biết cả đời mình cuối cùng cũng sẽ không dừng lại tình yêu với anh, thế nhưng, cô có thể từ từ… mai táng tình yêu đó.



Diệp Linh ngắng đầu, lau sạch nước mắt trên mặt: “Má Triệu, con đã biết chân tướng, con biết nên làm như thế nào, má theo con trở về đi, về sau con sẽ chăm sóc má thật tốt.”



Má Triệu gật đầu: “Được.”



Diệp Linh đỡ má Triệu lên, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện thoại, muốn gọi một chuyến xe đặc biệt tới đón.

Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương khích lệ nhóm nhé!

Lúc này phía sau đột nhiên chạy tới một gã mặc đồ đen, gã kia tốc độ rất nhanh, lúc chạy tới huých cánh tay nặng nề đụng phải má Triệu.



Diệp Linh đã cảm thấy má Triệu trong lòng bàn tay bị một lực đạo to lớn đụng bay ra ngoài, cô trong vô thức bắt lấy áo má Triệu: “Má Triệu!”



Mấy năm nay má Triệu ăn xin mà sống thân thể đã suy nhược, bắt thình lình va chạm trực tiếp đánh bay bà, đầu bà bị đụng phải góc nhọn bên bồn hoa.



Đông, một tiếng vang nặng nè.



Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, điện thoại trong lòng bàn tay trong nháy mắt rơi xuống đất, cô khiếp sợ nhìn má Triệu lúc này, má Triệu mắt vẫn mở, trước khi chết cũng không nhắm mắt lại, dưới đầu bà có tảng lớn máu chảy ra ngoài.



Diệp Linh cảm thấy cả thế giới đều dừng lại, mấy giây sau, cô “a” một tiếng : thét chói tôi, điên cuông chạy lên trước: “Má Triệu! Má Triệu!”



Má Triệu đã không còn hơi thở.



“Mau gọi 120! Mau mau gọi xe cứu thương! Má Triệu!” Diệp Linh không tin một sinh mệnh mới vừa rồi còn hoạt bát cứ như vậy đã tắt ngúm, lụi tắt trước mắt cô.



Rất nhiều người qua đường vây quanh, bắt đầu gọi 120.



Trên đường cái, Diệp Linh cảm thấy gió lạnh lướt trên mặt sắc bén như lưỡi dào, cô ngẳắng đầu đi tìm cái gã áo đen kia, gã kia đã vô ảnh vô tung biến mắt.



Đó là ai?



5 Diệp Linh biêt, đây không phải là ngoài ý muốn, mà là cố ý, giống nhau như đúc bố mẹ và anh trai cô năm đó.



Cô mới vừa tìm được má Triệu, má Triệu liền chết.



Lúc này đường cái đối diện chậm rãi ngừng một chiếc xe sang trọng, phía sau cửa số xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.



Diệp Linh ngắng đầu nhìn lại, là… Cố lão gia tử.



Cố lão gia tử tới!



Lúc này tiếng chuông du dương vang lên, điện thoại di động rơi xuống đất trên mặt vang lên, màn hình hiện lên – Cô lão gia tử.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện