Chương 141:
Hay là người nào đó mà cô không biết?
Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?”
Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành.
Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất.
“Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả.
Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?”
Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?”
“Tiểu thư nhỏ,
Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao?
“Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”
“Lê Bang?”
Lê Bang là tên Lê lão gia.
Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.”
Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin.
Ông nội là… quản gia của mẹ?
Là sao?
Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.”
Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.”
Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.