Chương 1893:
Diệp Linh: “Cố tổng, anh có phải quản quá rộng rồi không, tôi mặc cái gì có liên quan gì tới anh à, anh là gì của tôi?”
Lê Hương phụ họa – đúng vậy!
Ánh mắt thanh bàn của Có Dạ Cẩn rơi khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh: “Cái này quá lộ, Linh Linh, nếu như em không muốn anh tự tay xé bỏ : Ũ cái váy này thì em tôt nhật ngoan ngoãn thay đi. Anh là gì của em, quyết định bởi thái độ của em.”
Nói xong, Cố Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài, bỏ đi.
Diệp Linh đã nghe được ý uy hiếp của anh, nếu như cô dám mặc, anh liền xé, làm anh trai hoặc là làm… người đàn ông của cô, anh đều có thể.
“Linh Linh, Cố tổng này quá hà khắc với cậu rồi đó! Đồ lộ một xíu cũng không cho mặc, tính chiếm hữu này thật sự làm người ta sợ mà.” Lê Hương nhỏ giọng lầm bằm.
Diệp Linh thu hồi ánh mắt: “Bỏ đi Lê Hương, anh ta không sợ phiền phức, đừng trêu chọc anh ta, chúng ta đổi bộ khác đi!”
Lê Hương gật đầu: “Tớ cũng biết mà, kiên quyết không thể cho Cố tổng cái cớ và cơ hội xé váy cậu!”
Lần tham gia hôn lễ Cố Dạ Cẩn này không phải tới một mình, mà dẫn theo Trần Viên Viên, anh vẫn không thay đổi phụ nữ.
Có Dạ Cần khí thế hung hăng tìm được Mạc Tuân, mím môi không vui nói: “Mau quản vợ cậu đi! Vợ cậu sắp làm hư Diệp Linh rồi.”
Mạc Tuân cũng không vui, vợ mình, đánh chửi đều có thể, nhưng người khác không thể nói một chữ: “Vợ tớ hiên lành ngoan ngoãn, không có khả năng làm hư người khác, cho dù là làm hư, cũng là Diệp Linh làm hư vợ tớ.”
Cái gì?
Có Dạ Cần không vui liếc Mạc Tuân một cái – có phải cậu muốn đánh nhau không?
Mạc Tuân- tới đi, ai sợ ai?
Giữa hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, văng lửa khắp nơi, cũng không chịu nhường một bước, lúc này nhiều giám đốc đã đi tới: “Mạc tổng, tân hôn hạnh phúc nhé.”
Thế cục nhanh chóng ấm áp lên, thế nhưng Mạc Tuân và Cố Dạ Cẩn không ai nhìn nhau – hứ!
“Mạc tổng, cô dâu tương lai của anh đi ra rồi, nhìn kìa, bên cạnh còn có Diệp mỹ nhân, lúc này Diệp Mỹ Nhân là phù dâu đói”
Cố Dạ Cẩn ngắng đầu, anh thấy được Lê Hương và Diệp Linh từ trong phòng đi ra, các cô cũng không đi đến đây, mà là đi qua khúc cua rồi biến mắt, thế nhưng Nam Quán Bắc Linh vẫn bá đạo hấp dẫn mảng lớn ánh mắt.
“Áy, trên mắt cá chân Diệp mỹ nhân đeo cái gì thế kia, hình như là… một cái lắc chân kim cương?”
“Cái lắc chân kim cương này chắc sẽ không phải là kim chủ đại nhân sau lưng Diệp mỹ nhân đưa đấy chứ! Vị kim : chủ đại nhân này thật biệt chơi, đây tuyên bồ với toàn thế giới Diệp mỹ nhân đã là nữ nô* bị giam cầm của anh ta rồi.”
*nô trong nô lệ, nữ nô – nữ nô lệ.
Nơi đàn ông tụ tập vẫn không thiếu mấy đề tài mờ ám, đối tượng được nhắc đến nhiều nhất vẫn là vưu vật Diệp Linh.
Nơi có đàn ông thì đề tài của bọn họ không thiếu Diệp Linh, đây là định luật.
Cố Dạ Cẩn ánh mắt rơi trên cái lắc chân kia của Diệp Linh, đêm đó anh tặng cô, cô liền đeo, cũng không biết là có ý tứ gì?
Chương 1894:
Mắt cá chân cô oánh nhuận tinh tế, khiến người ta nhìn đã muốn hôn một cái, hiện tại đeo một cái lắc chân kim cương, có thể đoán được là đàn ông tặng, đích thật là nữ nô mà đàn ông nuôi dưỡng.
Vừa rồi cô còn mắng anh biến thái, hiện tại những người đàn ông này có kẻ nào là tốt, cho dù có là đàn ông tốt ở trước mặt cô cũng sẽ có sắc tâm.
: Tuy là anh tặng cho cô lắc chân đích thật là có ý này, muốn cầm tù cô, muốn cô làm cắm nô của mình.
Ánh mắt Cố Dạ Cần u trầm nóng bỏng rơi trên hướng Diệp Linh biến mất, ở Phượng Vũ Cung anh đã mẫn cảm giác đã nhận ra thái độ cô đối với anh biến hóa, lúc ở Hải Thành cô còn để bảo anh buông cô đi, hận không thể cách xa anh vạn dặm, thế nhưng ở lúc Phượng Vũ Cung cô liền như có như không bắt đầu… câu dẫn anh.
Đúng vậy, cô chính là đang câu dẫn anh.
Tuy bây giờ anh còn không biết nguyên nhân nào làm thái độ trước sau của cô n biên hóa nghiêng trời lệch đât như vậy, nhưng anh thừa nhận anh đã mắc câu.
Người đàn ông như Cố Dạ Gần đã biết rất nhiều thủ đoạn của phụ nữ, đều để dán trên người anh, đủ mọi chiêu trò câu anh.
Thế nhưng Diệp Linh là đẳng cấp cao nhất trong đó, cô làm cũng không rõ ràng, cố ý tới gần anh, chờ lúc anh muốn vươn tay bắt cô, cô lại cách thật Xa.
Như là một cánh lông vũ, trêu chọc lòng anh ngưa ngứa.
Suy nghĩ bậy bạ.
Nhộn nhạo trồi lên.
: Diệp Linh mặc dù là con nuôi Cô gia, nhưng anh dùng vàng ròng bạc trăng nuôi cô lớn, nói em gái cũng được, nói con gái cũng không quá phận, năm 18 tuổi kia cắt đứt tất cả, đến khi cô trở về lại hết sức lãnh đạm với anh, anh thừa nhận mình đã không còn nếm được ngon ngọt trên người cô.
Hiện tại anh đã hơi nếm được, cô vậy mà cũng bắt đầu dùng thủ đoạn đi đối phó anh.
Đêm hôm đó cô ngậm ngón tay anh, hỏi anh thích Trần Viên Viên hay thích cô, hiện tại lại mang lắc chân kim cương anh tặng rêu rao khắp nơi, không phải câu dẫn thì là cái gì?
Hiện tại hai người đang ở giai đoạn : nào, đã là nam nữ trưởng thành đêu thầm biết rõ, lại cách một tầng lụa mỏng liếc mắt đưa tình, mà anh, lại rất Vui vẻ.
Hai tên giám đốc nói rất vui vẻ, nhưng rất nhanh thì bị người bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại, bởi vì, Cố Dạ Cần ở chỗ này.
Rất nhiều người thượng lưu đều biết Diệp Linh là em gái Có Dạ Cần, vừa rồi hai tên giám đốc kia thấy được Diệp Linh liền không được nhịn nói hưng phán.
Bọn họ bây giờ nghĩ mà sợ liếc nhìn Cố Dạ Cần, chỉ thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt quét qua bọn họ.
Hai tên giám đóc tê rần da đầu, chỉ có ệ TIÀT thể cười gượng: “Có… Cố tổng, Mạc tổng, chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Ai nấy đều cong giò, nhanh chóng bỏ chạy.
Mạc Tuân thu hết từng cảnh tượng ấy vào mắt, anh nhìn về phía Cố Dạ Cần, nói một câu: “Mới vừa rồi là ai nói vợ tớ là người xấu, cái lắc chân kim cương này cũng đeo lên rồi, tớ thấy Diệp Linh mới là người xấu, cậu cũng là phần tử xấu, cả nhà cậu tất cả đều là phần tử xấu.”
Lúc này Cố Dạ Cẩn không phản bác, ngược lại tâm tình rất tốt nâng lên mày kiếm.
“Cố tổng.” Lúc này một giọng nói ỏn ẻn vang lên, Trần Viên Viên tới.
k Trân Viên Viên đã chạy tới liên vươn tay khoác lên cánh tay tráng kiện của Cố Dạ Cẩn, chim nhỏ nép vào bên người anh.
Chương 1895:
Cố Dạ Cẩn rũ mí mắt tuấn mỹ nhìn Trần Viên Viên hai mắt, trước đây bởi vì tiếng “anh trai” vô cùng tương tự với Diệp Linh kia, anh cảm thấy Trần Viên Viên còn có thể nhìn được, nhưng là bây giờ nhìn Trần Viên Viên, đơn giản là tục không chịu được.
Có Dạ Cẩn là một người rất thẳng thắn, anh vẫn thích khuôn mặt minh diễm đẹp không thể tả của Diệp Linh, hiện tại lại bị Diệp Linh câu dẫn, đương nhiên đối với Trần Viên Viên chỉ còn dư lại chán ghét muốn vứt bỏ.
3 Thây ánh mất anh rơi trên mặt mình, Trần Viên Viên liền tâm hoa nộ phóng, lẽ nào người đàn ông này bị vẻ đẹp của mình mê hoặc rồi sao?
Trần Viên Viên thẹn thùng nói: “Cố tổng, sao anh nhìn chằm chằm vào người ta như thế, lẽ nào… trên mặt người ta có chữ sao?”
“Ừ.” cố Dạ Cẩn hờ hững ừ một tiếng: “Đúng là có chữ, một chữ… xấu.”
Nói xong, Cố Dạ Cần rút cánh tay, mình về, nhắc chân rời đi.
Trần Viên Viên từ trong thiên đường trong nháy mắt rơi xuống địa ngục, Cố Dạ Cần lại nói trên mặt cô ta có chữ…xấu!
Anh đây là trần truồng nhục nhã và ghét bỏ cô tal Trần Viên Viên đã biết, Có Dạ Cẩn là triệt để chán ghét vứt bỏ cô ta, thiên vị kia, đã biến mắt.
) Trân Viên Viên hêt sức không cam lòng, nếu như Cố Dạ Cần vứt bỏ cô ta, cô ta sẽ không có cuộc sống cơm ngon áo đẹp nữa rồi.
Tất cả đều là bởi vì Diệp Linh, trong lòng Trần Viên Viên càng oán hận Diệp Linh, cô ta đang nghĩ, nếu như Diệp Linh có thể biến mắt thì tốt rồi.
Trần Viên Viên chứng kiến trên giỏ hoa quả có một con dao nhỏ, cô ta cầm lấy con dao, len lén giấu trong ống tay áo của mình, sau đó đi tìm Diệp Linh.
Rất nhanh, cô ta ở hành lang phía trước thấy được Diệp Linh.
“Diệp Linh, mày đứng lại!” Trần Viên Š Viên chặn lôi đi của Diệp Linh.
Diệp Linh dừng bước lại, đôi mắt mị nhãn rơi trên mặt Trần Viên Viên củlười biếng lãnh đạm câu môi đỏ mọng: “Làm sao, lần trước Cố Dạ Cẩn không cảnh cáo cô đừng tới trêu chọc tôi à, là ai cho cô dũng khí xem lời anh ấy nói thành gió thoảng bên tai thế?”
*“..” Trần Viên Viên biết mới hiệp đầu tiên cô ta đã bị Diệp Linh cho K.O. rồi, miệng Diệp Linh thực sự quá độc.
“Diệp Linh, mày ở trước mặt của ta huênh hoang cái gì, mày tưởng mình thực sự là đại minh tinh gì đó à, ta thấy mày chỉ là cái giày rách!” Trần Viên Viên nhắm mắt ác độc mắng.
Diệp Linh không hề tức giận, cô tiến lên : hai bước, đi tới trước mặt Trân Viên Viên, sau đó từ trên đôi môi đỏ chậm rãi tràn ra tiếng nói ngả ngớn: “Trần Viên Viên, mày là đang mắng Cố Dạ Cần từng đi qua cái giày rách sao?”
Trần Viên Viên đột nhiên