Chương 1941:
Trước kia là anh.
Bây giờ là anh.
Tràn đầy đều là anh.
Mạc Từ Tước vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt nanh ở lòng bàn tay của mình, sau đó anh nhắm mắt, ôn nhu lại đau lòng hôn lên giọt lệ cô.
“Liêu Anh Lạc, anh tin, thê nhưng rât xin lỗi, anh không nhớ được gì hết, anh không có trí nhớ của kiếp trước, anh không biết câu chuyện tình yêu của em và… anh ta đã xảy ra như thế nào.”
Liễu Anh Lạc dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Không sao đâu, A Tước, em có thời gian cả đời có thể kể hết chuyện kiếp trước cho anh nghe.”
Đêm đó, Liễu Anh Lạc cảm thấy đau bụng, Mạc Từ Tước khẩn cấp đưa cô đi bệnh viện, thuận lợi sinh con.
Là một đứa bé trai.
Đó là lúc hừng đông tảng sáng, Liêu Anh Lạc sức cùng lực kiệt nằm ở trên giường, đêm tối phía ngoài đột nhiên chiếu đến tia sáng đầu tiên, cả thế giới đã bừng sáng.
Bác sĩ ôm lấy bé con: “Chúc mừng Mạc thiếu phu nhân, là một tiểu thiếu gia, hai kí sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”
Mạc Từ Tước nhận lấy con trai, đặt ở bên người Liễu Anh Lạc: “Liễu Anh Lạc, chúng ta có con trai.”
Liễu Anh Lạc cởi chiếc chăn màu vàng lông ngỗng, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Đứa con trai này ngũ quan rất giống cô, từ vóc dáng nho nhỏ có thê nhìn thây sau này anh trưởng thành sẽ trong trẻo lạnh lùng mà phong hoa thế nào.
Mạc Tử Tiễn.
Liễu Anh Lạc biết, Tử Tiễn của cô đã trở về.
Đứa con trai này, là nỗi đau lớn nhất của cô kiếp trước, kiếp này, cậu đã lần nữa ởi tới bên cạnh cô.
Viền mắt Liễu Anh Lạc phiếm hồng hôn lên cái trán của Tiểu Mạc Tử Tiễn.
Liễu Anh Lạc giảm thiểu rất nhiều thời gian ra ngoài làm việc, tự tay nuôi lớn Tiểu Mạc Tử Tiến.
Tính cách Tiêu Mạc Tử Tiên rât an tĩnh, nhưng cậu rất yêu mẹ, mỗi khi mẹ tới, cậu đều không kịp chờ đợi dựng thẳng lên cánh tay nhỏ bé, a a ô ô nói không ngừng với mẹ.
Tiểu Mạc Tử Tiễn tập đi, lúc bắt đầu đi xiêu xiêu vẹo vẹo, lảo đảo, không cẩn thận sẽ ngã nhào, lòng bàn tay nhỏ đều đỏ ửng.
Lúc này Mạc Từ Tước cao lớn đã đi tới, một tay bế Tiểu Mạc Tử Tiễn lên, đau lòng không gì sánh được thổi thổi lòng bàn tay của cậu: “Tử Tiễn, đau không con?”
Tiểu Mạc Tử Tiễn nhìn bố mình, mở miệng nói từ đầu tiên: “Bố… bố.
Từ đâu tiên của Tiêu Mạc Tử Tiên nói ra chính là “bế”.
Mạc Từ Tước rất vui vẻ: “Tử Tiễn, con có muốn chơi cưỡi đại mã không nào?”
Tiểu Mạc Tử Tiễn, hì hì cười.
Mạc Từ Tước cúi xuống thân hình cao lớn, vỗ vỗ lưng mình: “Tiểu Mạc Tử Tiễn, nào, cỡi lên đi con.”
Tiểu Mạc Tử Tiễn chân tay nhỏ bé leo lên, bò đến trên lưng bằng phẳng có lực của cô, về sau, người bố này bối sẽ bảo vệ anh một đường trưởng thành, cho anh toàn bộ tình thương của bố.
“Ngồi xong rồi.” Mạc Từ Tước bắt đầu bò dưới đât, đê Tiêu Mạc Tử Tiên cưỡi đại mã.
Chương 1942:
Tiểu Mạc Tử Tiễn vui vẻ cười “khanh khách”.
Lúc này Liễu Anh Lạc đi đến: “Hai bố con đang chơi gì đấy?”
Mạc Từ Tước ngừng lại, anh nhìn về phía Liễu Anh Lạc cũng vỗ vỗ sau lưng của mình: “Liễu Anh Lạc, qua đây.”
“.” Liễu Anh Lạc mặt nhỏ đỏ lên, chẳng lẽ anh bảo cô cũng đi qua cưỡi đại mã àI Con trai có thể cưỡi, còn cô, quá khó nha.
Mạc Từ Tước đã nhìn thấu ngượng ngùng của cô, nên anh vươn tay nhẹ nhàng kéo cổ tay cô lại, Liễu Anh Lạc trực tiếp ngã ngồi trên lưng anh.
“Ngồi vững nhé.” Mạc Từ Tước dặn dò một tiếng, bắt đầu mang theo hai mẹ con chơi cưỡi đại mã.
Trong lòng Liễu Anh Lạc ngọt ngào, cô biết, mặc kệ tương lai đằng đẫng bao nhiêu năm nữa, cô và Mạc Từ Tước đều sẽ ngọt ngào như thế.
Lúc này có người làm nữ đi đến, các cô thấy đế vương một đời thương giới cao tại thượng thương như thê lại đê cho vợ và con trai mình cưỡi lên lừng, mặt bọn họ đỏ lên, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tất cả hạnh phúc đều tiếp tục, bão tố sau yên lặng làm cho tháng năm phá lệ dịu dàng và tĩnh lặng, hết thảy đều trân qUÝ.
Đọc nhiều trên app truyệnhola của nhóm nhé!
Lúc Tiểu Mạc Tử Tiễn ba tuổi, Mạc Từ Tước cùng Liễu Anh Lạc nghênh đón năm thứ mười của bọn họ.
Tối nay là đêm giao thừa, ngày mai sẽ qua năm mới, Mạc Từ Tước đến công ty mở họp xong liền lái xe về nhà.
Chiếc Rolls-Royce dừng trên sân cỏ, Mạc Từ Tước xuông xe, rât xa anh đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ.
Anh đứng lặng tại chỗ, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Mạc gia đại trạch đèn đuốc sáng trưng, trên hành lang còn treo móc hai ngọn đèn lồng đỏ bừng.
Mạc lão phu nhân không để ý con gái Mạc Nhân Nhân ngăn cản, bà lão leo lên cái thang dán giấy cắt hoa trên cửa sổ, trên sân cỏ tất cả đều là pháo hoa, Liễu Anh Lạc cùng con trai chơi pháo.
Ánh mắt Mạc Từ Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, tối nay cô búi tóc, trên người nhất mặc áo len cao cổ màu đỏ, ngũ quan oánh nhuận khuynh thành chậm rãi sinh ra mị cảm được anh sủng ái, dáng vẻ vợ hiền lúc ở nhà, phá lệ ấm áp.
Mạc Từ Tước nhìn cô, tâm mát đạt tới, sâu trong đáy lòng, đều là cô.
Bôm bôp.
Lúc này pháo hoa nổ vang, Mạc Từ Tước ngẳắng đầu, anh nhìn pháo hoa sáng lạng nổ lớn trên trời, chiếu sáng cả màn đêm.
Một khắc như thế, trước mắt anh dường như lướt qua một đoạn phim, vội vã lướt qua kiếp trước kiếp này.
Anh nhớ ra tồi.
Anh nhớ lại tất cả rồi!
Ánh mắt Mạc Từ Tước lại rơi trên người Liêu Anh Lạc, bây giờ cô câm trong tay một cây pháo nhỏ, cùng châm pháo với con trai, kiếm tìm cô giữa bể người mênh mông, bỗng nhiên ngẳng đầu, cô đã đứng dưới ánh đuốc suy tàn.
Phảng phất thần giao cách cảm, Liễu Anh Lạc phía trước bỗng quay đầu, thấy được anh.
Rồi, cô nắm tay con trai nhỏ chạy vội tới hướng anh, đầu vùi trong ngực anh: “Chồng ơi.”
Cô đang gọi, chồng ơi.
Mạc Từ Tước nhớ tới mình kiếp trước, người mặc áo len màu xám tro, một mình đứng lặng trong phong sương đêm tối, nhìn theo các con rời đi, thân thể ôm cô nhưng ở ngay lúc tình yêu không được vẹn toàn đã qua đời.
Chương 1943:
Kiếp trước một sát na khi nhắm mắt kia, kỳ thực còn muốn nghe một chút thanh âm của cô.
Nghe cô nói cái gì?
Cô biết.
Cho nên, kiếp này cô mỗi ngày quấn quanh bên người anh, cười khanh khách – chồng ơi, em yêu anh.
Trăng dưới biển là trăng trên trời.
Người trước mặt là người trong tim.
Vừa ra màn kịch, một câu ta yêu người.
Kiếp này, ta ca vang bài ca ái tình cho người nghe.
Về sau củi gạo dầu muối, đều cùng người san sẻ.
Về sau phong hoa tuyết nguyệt, đều cùng người vọng ngắm.
Về sau tay đan tay, cùng người, cùng tử cùng lão.
Cùng người.
Đều cùng người.
Anh vẫn không biết, hóa ra, tình yêu vẫn luôn bên cạnh anh.
Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn, Mạc Từ Tước vươn tay, hướng về cô mở rộng hai cánh tay của mình.
Da thịt bị ông thổi qua phảng phất bị cháy, Lâm Thủy Dao nhanh chóng rút về ngón tay của mình: “Tôi được rồi, không đau nữa.”
Lòng bàn tay đột nhiên rơi vào khoảng không, Lệ Quân Mặc nhìn dáng vẻ bà tránh né, buồn cười nhếch môi: “Cô tránh cái gì?”
Tránh?
Bà có tránh à?
Lâm Thủy Dao khẽ giật mình, bà mẫn cảm phát hiện ra sự khác thường của bản thân, bà bây giờ dường như đã không phải là bà của trước kia nữa rồi.
ố ủy Đây là do cái gì?
Bà còn không biết.
Song, cô muốn từ chối ý tốt của Lệ Quân Mặc, bà một mình cũng đủ ưu tú đủ cường đại, không cần đàn ông.
Cả đời này của bà chưa từng nếm thử tư vị ỷ lại bất luận kẻ nào, cũng không dám thật tình giao phó bản thân.
“Tôi không tránh.” Lâm Thủy Dao phủ nhận: “Tôi là một nô lệ, làm sao dám làm phiền chủ nhân của mình băng bó cho tôi được chứ?”
Lâm Thủy Dao càng thêm đè nặng mấy chữ cuối cùng, là đang nhắc nhở ông về chuyện khế ước bán thân kia.
Lệ Quân