Chương 1971:
Cố Dạ Cần nhắc chân, một cước đạp ngã nhào một cái ghế.
Đám nhân viên tự dưng nằm cũng trúng đạn: “…”
Tiếng “đồ xảo trá, không tim không phổi” này đến tột cùng là mắng ai?
Đứng ra đi Chúng tôi không muốn đội nồi đâu!
Đoàn phim.
“Ding” một tiếng, Diệp Linh rất nhanh đã nhận được hồi âm, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Trần Viên Viên, Cố tổng của cô gửi tin qua này, chúng ta cùng nhau nghe đi!”
Dáng vẻ hống hách của Trần Viên Viên đã bay đi phân nửa, bởi vì ả biết Cố Dạ Cần đi công tác, sau khi trở về từ hôn lễ, ả ngay cả mặt Cố Dạ Cẩn cũng không thấy qua, vừa rồi là ä nói bậy.
Hiện tại trái tim của ả đang rôi bời, song ả không muốn nhận thua, mạnh miệng nói: “Nghe thì nghe, Diệp Linh, cô tưởng tôi sợ cô?”
Diệp Linh mở đoạn voice ra, tiếng mắng nóng nảy của Cố Dạ Cần truyền tới – mẹ nó, ông đây tối hôm qua vẫn luôn bận họp!
Diệp Linh rất ít nghe Cố Dạ Cần chửi tục, con người anh tuy trong cốt nhục rất tăm tối, nhưng mặt ngoài vẫn nhã nhặn cắm dục, giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Diệp Linh khẽ chau mày.
Phụt.
Hoa tỷ bật cười: “Trân Viên Viên, Cô tổng hiện thân, trực tiếp vả mặt cô, phỏng vấn một chút, mặt của cô có đau không?”
Bị vả mặt, mặt mũi Trần Viên Viên trắng bệch, tiếng “mẹ nó” kia của Cố Dạ Cần là mắng cho ảI Cho nên Trần Viên Viên đối với Cố Dạ Cần vẫn có chút sợ, bởi vì người đàn ông Cố Dạ Cẩn này rất hoang dã, không ai có thể thu phục được anh.
Lúc này Diệp Linh đi tới bên cạnh Trần Viên Viên: “Trần Viên Viên, sau này không có chuyện thì đừng tới trêu chọc tôi, trêu chọc tới tôi, tôi đây chỉ có thể tìm một chút chuyện cho cô làm.”
“Được rôi, Cô tông của cô không ở đây, cô là tịch mịch mơ mộng xuân, hay chơi với gã đàn ông khác đến hừng đông rồi vu oan đến trên đầu Cố tổng, chuyện này, cô phải giải thích thật tốt với Cố tổng của cô một chút, nếu không…
chẳng mấy chốc sẽ có nữ phụ kế tiếp từ trên trời rơi xuống đấy.”
Nói xong, Diệp Linh rời đi.
Trần Viên Viên cứng đờ tại chỗ, ả nghiến răng ken két, gần như tức sắp hộc máu.
Mỗi một lần PK với Diệp Linh, ả luôn là trực tiếp bị K.O…
*PK – K.O: thuật ngữ chơi game, nghĩa là chiên đâu và bị đánh bại.
Diệp Linh và Hoa tỷ đều đi rồi, người đại diện của Trần Viên Viên đi lên trước: “Bỏ đi Viên Viên, đừng tức giận, ngày mai là cảnh đầu tiên của “Kiếp Phù Du”, phải mặc sườn xám, với gương mặt và dáng người của cô mặc sườn xám vào nhất định là tuyệt nhất, cô liên hệ Cố tổng, bảo Cố tổng trở về gấp nhìn cô diễn, đến lúc đó mê hoặc Cố tổng khiến anh ta không thể chối từ.”
“Kiếp Phù Du” là bộ phim dân quốc, phải mặc rất nhiều sườn xám, những chiếc sườn xám này đều là đập số tiền lớn mời thợ may Giang Nam thiết kế, tuyệt đẹp.
Trần Viên Viên là nữ phụ, có rất nhiều SƯờn xám.
Lúc này người đại diện chỉ vào một cái phòng: “Viên Viên cô xem này, đây chính là sườn xám sẽ mặc.”
Chương 1972:
Trần Viên Viên nhìn xuyên qua tủ kính trong phòng, hai mắt đều sáng rực, thật nhiều sườn xám đẹp.
Trần Viên Viên khá tự tin với vóc người và khuôn mặt của mình, ả đã bị Diệp Linh đè ép quá lâu, không bằng thừa cơ hội này xoay người.
Nhưng, gần đây Cố Dạ Cần vô cùng bận rộn, hiện tại anh vẫn còn đang họp Los Angeles, anh nguyện ý đến sao, anh có thể tới đoàn phim ư?
Mặc kệ kết quả như thế nào, ả nhất định phải thử một lân.
Trần Viên Viên lấy điện thoại ra, chụp một tắm hàng tá mẫu sườn xám xinh đẹp, gởi đến Cố Dạ Cần, còn nhắn – Cố tổng, ngày mai em mặc sườn xám diễn đó, anh có thể sang đây nhìn em không?
Cố Dạ Cần về tới phòng tổng thống, tháo cà- vạt thuận tay ném vào trên giường lớn, anh lấy điện thoại ra, mở WeChait.
Quả nhiên, trong WeChat trống không, cô không gửi tin cho anh.
Cố Dạ Cẩn câu môi, thật đúng là đồ xảo trá không tim không phổi.
Ngón tay thon dài khẽ động, anh gửi một tin qua.
Lúc này Diệp Linh mới vừa cùng đạo diễn Vương trao đổi cảnh diễn của ngày mai, Vương Nhiên khép lại kịch bản: “Được rồi Diệp Linh, giữ lại tình trạng của cô bây giờ, mau về nghỉ đi, cảnh ngày mai cô cân mặc sườn xám đó”
Người đại diện Hoa tỷ cười nói: “Yên tâm đi đạo diễn Vương, đây là lần đầu tiên Linh Linh nhà tôi làm tạo hình sườn xám, cảnh đầu tiên ngày mai sẽ để mọi người cảm thụ một chút mỹ nhan bạo kích đến từ Linh Linh nhà tôi, đến lúc đó tiền quảng cáo của”Kiếp Phù Du” sẽ được tiết kiệm đấy.”
Nữ chính An Sinh vốn chính là một vưu vật nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt xinh đẹp Diệp Linh hoàn toàn hold được, về điểm này, không hề nghỉ ngờ.
Vương Nhiên làm dấu OK, Hoa tỷ mang theo Diệp Linh rời đi.
Trên đường trở về phòng, vừa lúc đi ngang qua phòng thử quân áo, Hoa tỷ nói: “Linh Linh, em xem, những thứ này chính là sườn xám may riêng cho em đó.”
Diệp Linh ngước mắt nhìn thoáng qua: “Đẹp quá.”
Hoa tỷ hài lòng nhìn dáng người trước lồi sau vễnh của Diệp Linh, thần bí nhỏ giọng nói: “Linh Linh, ngày mai có muốn gọi Cố tổng tới xem em diễn không?”
Cố Dạ Cẩn hình như chưa từng thấy Diệp Linh… mặc sườn xám.
Diệp Linh mặc sườn xám vào rồi, không biết sẽ mê hoặc đàn ông thành cái dạng gì, nhất là người đàn ông hư hỏng như Cố Dạ Cần.
Diệp Linh nhìn Hoa tỷ: “Hoa tỷ, chị sao không học thứ tốt, lại giật giây em đi câu dẫn Kim chủ đại nhân.”
Hoa tỷ sốt ruột, chị ấy nhìn điệu bộ ỏn ẻn vênh váo kia của Trần Viên Viên đã nồi giận: “Nữ nghệ sĩ của chị, cho dù câu dẫn kim chủ đại nhân cũng không thể thua, Linh Linh, em đến tột cùng có muốn câu dẫn hay không?”
Diệp Linh cự tuyệt: “Không muốn.”
Hoa tỷ: “…”
Lúc này “ding” một tiếng, WeChat của Diệp Linh vang lên, Hoa tỷ vui vẻ nháy mắt: “Có phải Cố tổng gửi tới không?”
Diệp Linh nhìn thoáng qua, quả thật là Cô Dạ Cân gửi tới, anh nhăn rât đơn giản, chỉ mấy chữ – làm gì vậy?
Giọng điệu lười biếng lại bá đạo.
Chương 1973:
Diệp Linh gật đầu: “Dạ, là anh ấy.”
Hoa tỷ lúc này tinh ý quẹt thẻ mở cửa phòng, đẩy Diệp Linh vào: “Vậy em bồi Cố tổng tâm sự đi.”
Diệp Linh: “Hoa tỷ, em hợp lý hoài nghi Cố tổng rốt cuộc là kim chủ đại nhân của Trần Viên Viên hay là kim chủ đại nhân của chị thế?”
“…” Kim chủ đại nhân, ngài đừng nói đùal Hoa tỷ trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Diệp Linh đi vào, cô cởi giày, đôi chân trần giẫãm trên thảm lông mềm mại, hàng mi như lông vũ thõng xuống, cô rep hai chữ đúng kiểu tra nữ – có việc?
Tại phía xa ngàn dặm Cố Dạ Cần còn đứng trước cửa số sát đất, anh đang đợi Diệp Linh hồi âm.
Và rồi, anh chờ được hai chữ này – có việc?
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, thế nhưng Cố Dạ Cần nhìn đi nhìn lại hai chữ đó rất nhiều lần, mấy giây sau, yết hầu anh khẽ trượt, tràn ra tiếng cười trầm thấp mà trêu người: “Ha.”
Anh thực sự tức đến bật cười.
Đâu lưỡi đỉnh hàm phải tuân mỹ, anh trả lời – bây giờ đối với anh đã mất kiên nhẫn đến thế, ngay cả qua loa cũng lười làm rồi? Không bằng như vậy đi, anh sẽ để em tạm dừng quay bộ phim “Kiếp Phù Du”ấy trước nhé?
Mấy phút sau, Diệp Linh – Cố tổng, anh sao lại nóng tính như vậy, người ta đây không phải là sợ anh mệt sao, muốn anh sớm nghỉ ngơi một chút.
Diệp Linh còn gửi thêm icon mặt cười phía sau.
Cố Dạ Cần nhìn dáng vẻ miễn cưỡng lấy lòng của cô, trong lòng càng tức – biết anh mệt, còn không biết anh muốn làm gì à? Đêm khuya anh tìm em chính là muốn tìm chút vui vẻ.
Diệp Linh nhìn anh hồi âm trong lòng không khỏi mắng anh một tiếng “cầm thú”, người đàn ông Cố Dạ Cần rất bất đồng với những người đàn ông khác, người đàn ông khác mệt mỏi hận không thê ngã đâu đi ngủ, mà anh mệt mỏi thì cần phụ nữ, còn cần phụ nữ làm cho anh chút tiết mục “giải trí mua vui”.
Có Dạ Cần và Mạc Tuân là hai anh em tốt quấn chung tả mà lớn, Mạc Tuân là kiểu đứng giữa rượu chè xập xình vẫn không lạc đi bản tâm, nhưng Cố Dạ Cẩn hưởng thụ cuộc sống thượng lưu vô cùng xa hoa, hưởng thụ quyền thế thân phận tài phú mà đến khắp nơi dụ hoặc, còn hưởng thụ phụ nữ ân cần lấy lòng, anh chưa bao giờ là một người tốt.
Hiện tại anh nói cũng rất rõ ràng, muốn ở chỗ cô tìm chút vui vẻ.
Diệp Linh còn chưa rep: “ding” một tiếng, WeChat anh lại gửi tới – gọi video với anh.
Anh muôn call video với cô.
Diệp Linh không thể đồng ý, bởi vì…
bây giờ đã là đêm hôm khuya khoát, có Ít