Chương 2133:
Diệp Linh biết anh vẫn còn ở bên ngoài, hàng mi như lông vũ thõng xuống, ý cười trên mặt cô từng tắc từng tấc lạnh xuống.
Cô vươn tay, khóa trái cửa phòng.
Cố Dạ Cần đứng ở ngoài cửa một hài, sau đó đến thư phòng, anh có một đống văn kiện cần xử lý.
Gần đây anh một đường hai điểm, trở về lại sớm, đa số thời gian đều ở nhà làm việc.
Kỳ thực, anh còn rât muôn dời văn kiện đến trong phòng ngủ chính, để cô nằm trên đùi, anh phê duyệt văn kiện, luôn cảm thấy đó mới là cuộc sống vợ chồng hạnh phúc.
Anh cảm giác mình thật vẫn rất dính người.
Cố Dạ Cần không biết có phải là mình cả nghĩ quá hay không, anh chỉ cảm thấy cổ họng nóng hồi, nhiệt độ cơ thể cả người ở liên tục tăng lên, anh vươn tay kéo cà- vạt nơi cần cổ.
Cố Dạ Cần ngồi trên ghế làm việc, bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Thế nhưng, anh phát hiện mình không tập trung được.
Trong đầu đều nghĩ đến hình ảnh vừa rồi Diệp Linh trêu chọc anh.
Ném bút máy trong tay xuống một bên, Có Dạ Cẩn rút điếu thuốc đặt trên môi mỏng, dùng bật lửa châm lửa, anh bắt đầu phun ra làn khói trắng, muốn nương hương nicofin tới tê dại dục vọng rục rịch của mình.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Lan: “Tiên sinh, cà phê của anh pha xong rồi.”
“Vào.”
Tiểu Lan đây cửa đi vào, ả liếc mắt liền thấy được người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, làn khói lượn lờ mơ hồ gương mặt anh tuần, thấy không rõ thần sắc anh, song mơ hồ có thể thấy được đôi mi tâm nhíu chặt sau làn khói thuốc.
Anh hút thuốc rất gấp gáp, ngọn lửa đỏ thăm không ngừng rơi xuống, ngón
Tiểu Lan đỏ mặt, ä bưng cà phê đi tới: “Tiên sinh, cà phê của anh.”
Cố Dạ Cần không ngắng đầu, chỉ là lãnh đạm mâp máy đôi môi mỏng: “Đê đó, đi ra ngoài.”
Tiểu Lan bị kiềm hãm, ả sẽ không đi đâu, hiện tại là một cơ hội tốt mà.
“Tiên sinh, em thấy anh mệt mỏi, không bằng, em đấm lưng xoa vai cho anhI Em có học qua cái này.” Tiểu Lan vươn tay.
Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt, liếc mắt nhìn Tiểu Lan, thanh tuyến anh trầm thấp bạc bẽo: “Không hiểu quy củ? Ai cho cô lá gan chạm vào tôi?”
Tay Tiểu Lan cứng đờ.
Cố Dạ Cần hút thuốc nhàn nhạt quan sát cô: “Có cô gái tốt nào không có việc gì lại đi học đâm lưng xoa vai, mẹ tôi đã kiểm tra sức khoẻ cho cô chưa, cô không bản, không có bệnh à!2”
“..” Tiểu Lan trắng bệch mặt, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Cố Dạ Cần.
Ä là chờ mong đầy cõi lòng tiến vào, muốn trổ hết tài năng ra, nhưng rất rõ ràng như này đối với Cố Dạ Cần mà nói là mỹ nhân không có đất dụng võ, anh nhục nhã lại quá mạnh mẽ đột ngột, Tiểu Lan chỉ cảm thấy mình bị tát mặt nhiều lần liên tiếp.
Tiểu Lan đều sợ ngây người.
Cố Dạ Cần chậm rãi phun làn khói ra, góc mặt nghiêng bị dát lên một tầng màu sắc trang nhã: “Cô biết tại sao tôi muốn mang cô về không?”