Chương 2185:
Trong con ngươi Cố Dạ Cần lóe lên tia sắc bén như chim ưng, song anh không nói gì, mà ôm thắt lưng mêm của cô kéo cô vào trong lòng: “Chúng ta trở về thôi, anh bôi ít thuốc cho em.”
Hai người về tới trong bệnh viện, Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra, bắm một số điện thoại.
Rất nhanh bên kia đã được tiếp thông, một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến: “Alo, Cố tổng.”
Là Mạc Tuân.
Cố Dạ Cần gọi cho Mạc Tuân.
Anh đối với Lê Hương vẫn là có mấy phần hiểu rõ, Lê Hương thông tuệ vô song, chuyện có thể dùng đầu giải quyêt tuyệt đôi sẽ không dùng lực, vậy mà cô và Diệp Linh cùng nhau đánh lộn, việc này nhất định không đơn giản.
“Mạc tổng, nghe nói hôm nay Mạc thái thái của cậu và Cố thái thái của tớ cùng nhau đi đánh lộn?” Cố Dạ Cần hỏi thẳng.
“Đúng vậy, các cô ấy cũng là vì cậu mà đánh nhau đó, Cố tổng, cậu có phải rất có cảm giác thành tựu?” Trong lời nói của Mạc Tuân lộ ra vài phần khó chịu.
BMII LƠ”
“Ừ, có mấy người đàn bà nhiều chuyện, chắc cũng là fan cậu đó, không chiếm được cậu cũng không thể thấy được cậu, nên ở trước mặt Cô thái thái của cậu nói cậu bất lực, châm chọc cậu không phải đàn ông, Cố thái thái của cậu nổi giận, xắn tay áo lên xông vào đánh đắm, nhưng hai khó địch bốn, Cố thái thái cậu bị người khác ấn xuống đất, Mạc thái thái nhà tớ không thể đứng yên nhìn, liền xông tới, đôi bạn thân liền hoàn mỹ giết ngược.” Mạc Tuân giải thích trận chiến kia cho Cố Dạ Cần nghe.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần một tấm “xoát” lạnh xuống, u ám, thảo nào trên người trên mặt cô đều là vết thương, thì ra thực sự là người khác cào.
“Tớ biết rồi.” Cố Dạ Cần định cúp điện thoại.
“Cô tông.” Mạc Tuân gọi anh lại.
Cố Dạ Cẩn: “Còn có việc gì?”
“Giáo sư y khoa nước ngoài rất nhanh
Vết thương của Cố Dạ Cần rất mẫn cảm, Lê Hương chắc chắn không thể tự mình ra trận, nếu không… bốn người đều xấu hổ.
Vẻ mặt Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt: “Để nói sau đi.”
“Cái gì mà để sau, Cố tổng, lẽ nào cậu yêu cái mác bât lực ây rôi à, tớ còn trông cậy vào cậu sinh ra một bé gái hứa hôn kết thông gia đấy nhé, giờ thì hay rồi, cậu lại không đẻ trứng được nữa.”
“Tút tút” hai tiếng, Cố Dạ Cần trực tiếp cúp điện thoại.
Đã không có tiếng lải nhải của Mạc Tuân, Cố Dạ Cần im lặng vài giây, sau đó bắm số thư ký riêng…
Có Mạc Tuân ra ngựa, đám phụ nữ kia đều không dám lên tiếng, chỉ có thể bưng khuôn mặt bị thương ai về nhà nấy, tìm mẹ mình.
Đám phụ nữ đó rất không phục: “Cái gì mà Nam Quán Bắc Linh, tôi thấy hai ả chính là một đôi đàn bà đanh đá, shhh, đánh đau quá đi.”
“Đúng vậy đó, tôi thực sự quá tức giận rồi, không được, tôi còn muốn kiện các ả, hung hăng ngoa đòi ả bồi thường, dù sao các ả cũng có tiền, một con có chồng là Mạc Tuân, một con có chồng là Cố Dạ Cần, đều là kẻ không thiếu tiền.”
Nhắc đến hai người đàn ông này, đám phụ nữ đó liên ghen ty đâm móng tay vào trong lòng bàn tay, đều nói phụ nữ phải độc lập tự chủ gì gì đó, thế nhưng gả cho Mạc Tuân hay Cố Dạ Cần đã đưa cuộc sống nhân sinh của các cô đến một đẳng cấp khác, có liều mạng cũng không với nỗi.