Chương 2279:
Đám nhóc tiến lên, vươn tay nhỏ che lại má phải bị thương của Diệp Linh, sau đó nhìn mặt trái của cô khen không ngót: “Trời ạ, má trái của chị xấu xí thật đẹp đó, tớ chưa từng thấy qua chị gái xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ hạ phàm.”
“Này, sao tớ đột nhiên cảm thấy chị xấu xí có chút quen mặt thế ta, hình như đã gặp qua đâu rồi á.”
“Ở đâu cơ?”
“Ở… ở trên ti vi, ah, tớ nhớ ra rồi, là ở trên tỉ vil”
“Làm sao có thể? Mẹ tớ đã nói, các chị gái xinh đẹp trên ti vi đều là đại minh tinh, người bình thường chúng ta đều không gặp được, chị xấu xí sao có thể là đại minh tinh được chứ?”
Những đứa trẻ này còn nhỏ, tâm trí còn chưa phát triển, cả đám cậu một câu tớ một lời, rất nhanh đã bác bỏ chuyện Diệp Linh là một đại minh tinh.
Lúc này mẹ của đám nhóc xuất hiện: “Đã đến giờ rồi, về nhà ăn cơm thôi!”
“Mẹ, chúng con chơi với chị xâu xí một chút nữa thôi.” Đám nhóc vây quanh Diệp Linh không muốn đi.
Hai người mẹ đi tới nhìn Diệp Linh cười nói: “Em gái, từ khi em tới, đám con trai con gái nhà của bọn chị đều bị em lừa chạy rồi, bọn nó chỉ thích chơi với em.”
Diệp Linh xoa xoa đầu đám nhóc: “Em cũng chơi với mấy bé, hiện tại chúng em đã thành bạn tốt rồi.”
Nói xong Diệp Linh đặt tay nhỏ lên vùng bụng hơi nhô ra của mình, tràn đầy hạnh phúc: “Đợi sáu tháng nữa, bé con của em cũng sẽ ra đời, em bây giờ đang học tập kinh nghiệm, về sau em muốn mình sẽ làm một người mẹ thật tôt.”
Diệp Linh vôn thích con nít, hiện tại cô lại chuẩn bị làm mẹ, trong mặt mày đều phủ một tầng hào quang thuộc về người mẹ,
Diệp Linh của bây giờ, rất hạnh phúc.
“Em gái, em đến đây đã mấy ngày, chồng em đâu?”
“Đúng vậy, bọn chị vẫn chưa gặp qua chồng em, phụ nữ này mang thai rất cực khổ, người đàn ông nhất định phải hầu ở bên người.”
Phía trước Lê Hương nghe được bọn họ đang nói về đề tài này, cô nhanh chóng tiến lên, muốn cắt ngang đề tài này.
Bây giờ Diệp Linh đã bát đâu cuộc sống mới, cô mới có sức sống hơn một chút, dáng vẻ mặt cong mày cười mềm mại đáng yêu lại rực rỡ, Lê Hương không hy vọng chuyện gì xấu lại xảy ra.
Thế nhưng rất nhanh, bước chân của Lê Hương đột nhiên khựng lại, bởi vì cô nghe được phía trước Diệp Linh nói: “Chồng em… bây giờ không ở bên cạnh em, em hình như đã đánh mất anh ấy rồi, song, em biết anh ấy là ai, em sẽ tìm được anh ấy!”
Lê Hương ngẳắng đầu khiếp sợ nhìn Diệp Linh phía trước, cô không biết những lời này của Diệp Linh là thật hay giả.
Song cô nhớ tới chuyện rất kỳ quái, đó chính là, từ khi Diệp Linh mắt trí nhớ tới nay, cô cho tới bây giờ chưa từng hỏi bố đứa bé là ai.
Cái này không hợp lý.
Một người phụ nữ tỉnh dậy phát hiện mình mang thai, chuyện đầu tiên nên hỏi con mình từ đâu tới, bố nó là ai, thế nhưng, Diệp Linh cho tới bây giờ chưa từng hỏi.
Vấn đề vẫn bị mình sơ sót đột nhiên cuôn tới, Lê Hương kinh sợ.
Lúc này Diệp Linh quay đầu, lập tức liền thấy cô: “Lê Hương, cậu đã trở về?”
Lê Hương nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, cô đi lên trước: “Ừ Linh Linh, tớ mua cho bé con chút quần áo.”