Chương 2289:
Mười người đàn ông thì chín kẻ háo sắc rồi, còn một người thì không bình thường.
Diệp Linh đứng dậy, đi tới cửa phòng bếp, cô nhìn Cố Dạ Cần bên trong: “A Sinh, anh chỉ là tài xế của tôi, không phải đầu bếp, trong nhà có dì, dì đó sẽ làm điêm tâm cho tôi.”
“Điểm tâm dì ấy làm em thích ăn không?” Cố Dạ Cẩn lãnh đạm hỏi ngược một câu.
Diệp Linh khựng lại, tối hôm qua cô nếm thử tay nghề của dì, tay nghề dì cũng không có vấn đề, nhưng không hợp miệng cô, nên cô chỉ ăn chút cơm.
Anh làm sao mà biết được?
Cố Dạ Cẩn đương nhiên biết, ba tháng đầu cô mang thai đều là anh xuống bếp nấu ăn, nên khẩu vị của cô đã được anh nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cố Dạ Cẩn lúc đầu chỉ biết đơn giản nấu mỳ đã trở thành một đầu bếp có thể được chọn lựa món ăn, miệng của Diệp Linh tự nhiên cũng bị anh nuôi càng ngày càng kến chọn.
Lúc này Diệp Linh liền ngửi được một mùi thơm, thì ra Cố Dạ Cần đang đơn giản xào chút trứng, phi thêm chút tỏi, mùi thơm kia trong nháy mắt tỏa ra.
Diệp Linh thiếu điều chảy nước miếng, thơm quá đi.
Hiện tại giá rét trời đông đã tan, gió xuân ấm áp đã thổi đến, hôm nay Cố Dạ Cẩn mặc áo sơ mi đen, áo sơmi cũng không được sovin, mà là rũ xuống bên ngoài, phía dưới là quần dài màu đen, càng tôn lên dáng người anh tuấn như ngọc ấy.
Hơn nữa, người đàn ông lúc nấu ăn là đẹp trai nhất, chỉ điểm này thôi đã tăng thêm điêm cho anh rôi.
Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Linh đảo quanh trên người Cố Dạ Cẩn, người đàn ông này dáng dấp đẹp trai, khí chất tốt, còn có thể xuống bếp, thực sự rất tuyệt, ngoại trừ… anh không
E rằng ý thức được ánh mắt của cô, Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người, nhìn lại.
Diệp Linh có chút lúng túng, vừa rồi cô hình như đã nhìn anh rất lâu nhỉ…
Khụ khụ.
Diệp Linh nhanh chóng ho một tiếng để che giấu xấu hồ, cô đi lên trước: “Điểm tâm xong chưa, tôi hơi đói bụng rồi.”
“Sắp xong rồi, nếm thử miếng thịt nguội này đi.” Cố Dạ Cần gắp một miếng thịt nguội đưa tới bên môi cô.
Thơm quá đi.
Diệp Linh nhanh chóng cắn một cái, nhưng quá nóng, cô liền nhảy dựng lên: “Nóng quá nóng quá đỉ.”
“An từ từ, không ai giành với em, mau uống chút nước đi.” Cố Dạ Cẩn đưa một ly nước ấm, còn vươn tay vỗ vỗ lưng cô.
Diệp Linh còn cảm thấy… người tài xế này rất dịu dàng.
Cô dường như lại vừa tìm được một ưu điểm trên người anh, vành tai nhỏ trắng như tuyết nhịn không được đỏ bừng, cô xoay người bỏ chạy.
Ăn sáng xong, Cố Dạ Cần lại đi rửa chén, sau đó anh báo cáo với Diệp Linh: “Tôi phải đi ra ngoài làm ít chuyện, buổi chiều mới vừa về, trong khoảng thời gian này em ở nhà chơi, không cho phép ra khỏi cửa, có việc gọi điện thoại cho tôi, biết chưa?”
“Đã biết.” Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Dạ Cẩn xoa xoa đầu cô, sau đó ra cửa. Diệp Linh thẳng đến lúc anh biến mất mới phát hiện tình hình giữa hai người đã bắt đầu thay đổi, anh như là một người chống bá đạo quản lý tất cả, mà cô như một cô vợ nhỏ nhu thuận nghe lời.