Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2294


trước sau

Chương 2294:

 

Đó là ở trong một ngôi biệt thự, nơi huyền quan bật ngọn đèn vàng mờ, cũng là người người đàn ông trước mắt này, anh cũng ngồi xổm người như vậy, tự tay mang giày cho cô.

 

Diệp Linh đột nhiên có chút giật mình mù mịt.

 

Cố Dạ Cẩn đặt chân của cô vào dép của mình xong, sau đó dắt tay cô, dẫn cô đi đến bàn cơm: “Ăn cơm tối.”

 

Dép của anh rất lớn, Diệp Linh có cảm giác như lén mang dép của người lớn vậy, cô liếc mắt nhìn anh, dép của anh cho cô rồi, hiện tại anh giẫãm chân trần ở trên thảm…

 

Trái tim Diệp Linh đau, đau một cách ấm áp.

 

Ăn xong cơm tối, Cố Dạ Cần đang dọn dẹp chén đũa, anh nhìn về phía Diệp Linh: “Tối hôm nay tôi ngủ ở chỗ em nhé.”

 

Diệp Linh ăn no, tay còn đặt trên cái bụng nhỏ được Cố Dạ Cần nuôi tròn trịn, cả người lười biếng, bây giờ nghe anh đột nhiên nói như vậy, cô trực tiếp khựng lại, trợn tròn mắt, có cần phải…

 

đột ngột như thế không?

 

“Vi… vì sao?” Cô chớp hai mắt.

 

“Bởi vì… tôi bây giờ không có chỗ ở, cần em cho ở nhờ, nếu như em không chứa chấp tôi, tôi sẽ ngủ… ở đường lớn đó.” Cố Dạ Cần nghiêm túc nói dối.

 

Phía ngoài lúc này đã giăng banner – Cố tổng, hoan nghênh đến, mời tới khách sạn của chúng tôi, cảm ơn!

 

Diệp Linh lập tức nhớ tới anh đã từng dừng xe ở ngoài cửa nhà cô một đêm, thì ra… anh không có chỗ ở, chỉ có thể ngủ trên xe.

 

Nhưng là…

 

“Nhưng là, buổi

tối dì lại không ở đây, chỉ có một mình tôi, nếu như tôi giữ anh lại, chúng ta… có phải không tiện lắm hay không?” Diệp Linh có chút băn khoăn.

 

“Cái này có gì không tiện, chúng ta lại không ngủ cùng một phòng, lẽ nào…

 

em muốn ngủ chung với tôi à?”

 

What?

 

“Tôi mới không cóI Tôi mới không thèm ngủ chung với anhl” Diệp Linh nhanh chóng nói.

 

Vậy thì được, tôi ngủ phòng cho khách, em ngủ phòng ngủ chính, tôi cũng không phải ngủ không nơi này, em nghĩ một chút đi, nếu như ban đêm em đói bụng muốn ăn khuya, buổi sáng tỉnh lại muốn ăn bữa sáng gì, lúc này đã có một đầu bếp ở bên cạnh em…”

 

Diệp Linh tiếp nhận được ám chỉ, đến từ chính Cố Dạ Cần, cô đã bị dụ dỗ rồi, thật sự là trù nghệ của anh thật sự quá tốt.

 

“Vậy…vậy được rồi, song, tôi chỉ là tạm thời giữ anh lại, chờ anh có tiền anh phải tự dọn ra ngoài.” Diệp Linh đồng ý.

 

Cố Dạ Cẩn lúc này nhếch đôi môi mỏng, anh đột nhiên ý thức được muốn năm giữ trái tim một người phụ nữ, trước phải thỏa mãn dạ dày của cô ấy.

 

Cố Dạ Cần chính thức ở phòng cách vách, Diệp Linh lấy ra một bộ mới và đồ vệ sinh cá nhân đưa cho anh.

 

Đi tới trước cửa phòng của anh, Diệp Linh giơ tay lên, gõ cửa.

 

Thế nhưng, bên trong không ai đáp.

 

Anh đang làm gì?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện