Chương 2348:
Cô nhớ ra anh rồi!
Cô Dạ Cân đột nhiên cứng đò tại chô, trong hốc mắt đỏ thắm ấy tràn ra khiếp sợ, ngơ ngắn, kinh hỉ, thấp thỏm, nghĩ mà sợ…
Những tâm trạng đó đan vào một chỗ, làm cho anh trong lúc nhất thời quên mắt phản ứng, tai của anh vang vọng đều là tiếng kêu ấy của cô – Cố Dạ Cần.
Lúc này cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, thanh âm kinh ngạc vui mừng truyền đến: “Prof. Hạ tới!”
Lê Hương tới.
Cố Dạ Cần xoay người, anh thấy được Lê Hương, Lê Hương mặc áo blouse trắng dài, tuy là chạy tới vội vội vàng vàng, thế nhưng trước sau như một vân bình tĩnh thong dong.
Lê Hương đến làm cho tất cả mọi người đều cảm giác được kinh hỉ, vị cứu tinh này rốt cục đã chạy tới.
“Prof. Hạ, sản phụ xuất huyết rất nhiều.” Bác sĩ nhanh chóng báo cáo tình huống.
Lê Hương đeo khẩu trang lên, đi tới bên cạnh Diệp Linh, cô cầm tay Diệp Linh, dịu dàng nói: “Linh Linh, hiện tại sinh thường đã không được, phải lập tức tiến hành sinh mổ, tớ sẽ tự mình mỏ chính, không cần lo lắng, cậu và bé con đều giao cho tớ, tớ sẽ để hai mẹ con tròn con vuông.”
Bất cứ lúc nào, cô bạn thân Lê Hương thủy chung ở bên cạnh cô, Diệp Linh dùng sức gật đâu: “Ư!”
Lê Hương ngắng đầu nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Cố tổng, anh đi ra ngoài chờ trước đi.”
“Tôi…” Cố Dạ Cần không muốn đi ra.
“Lúc bé con ra đời tôi sẽ cho anh vào, đóng cửa.” Lê Hương quả quyết phân phó.
Cứ như vậy, Cố Dạ Cần bị đuổi ra ngoài, cánh cửa phòng đóng
Cố Dạ Cần đợi, thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh giống như kiến bò trên chảo nóng, hết sức dày vò.
Anh không biết cô ở bên trong thế nào.
Anh cũng không biêt cô tại sao phải đột nhiên nhớ ra anh.
Anh càng không biết cô trong lúc bất chợt khôi phục ký ức sẽ đối xử với anh như thế nào.
Chưa từng dày vò đến như vậy.
Lúc này “oe” một tiếng, đột nhiên có một tiếng khóc to rõ ràng từ trong phòng sinh truyền ra.
Con ngươi màu đen của Cố Dạ Cần mạnh mẽ co rụt, giờ khắc tiếng khóc to và rõ ràng ấy giống như là một tia nắng vàng ươm xua đi mây mù trong lòng anh, cảm thấy quá khứ đã từ từ rời xa anh, anh nghênh đón một sinh mệnh mới, một hy vọng mới.
Loại tâm tình vi diệu này giống như một hạt mầm nảy nở trong tim anh, sau đó điên cuồng sinh trưởng vươn cành, tim của anh, nhất thời đầy tràn.
Cố Dạ Cần đi tới trước cửa phòng sinh, vươn tay đầy cửa ra.
Anh chứng kiến bé con Lê Hương ôm trên tay, bé con mới vừa sinh ra thực sự là khó khăn lắm lớn được một chút xíu, Lê Hương tắm rửa mặc quần áo cho bé con, bé con mặc xong quần áo giương cái miệng nhỏ, non nớt cất tiếng khóc oe oe oe không ngừng.
Lê Hương đưa bé con cho anh: “Cố tổng, chúc mừng anh, là tiểu thiên kim, ba kí tám lạng, anh làm bố rồi!”
Anh làm bố rồi!