CHương 179:
Cố Dạ Cần trực tiếp vượt qua cô ta, đi tới bên cạnh Lê Nghiên Nghiên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tuyền nháy mắt trắng bệch, ghen ghét nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên.
Lê Nghiên Nghiên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Hoắc Tuyền, nhưng cô ta không rảnh bận tâm, ánh mắt cô ta cũng nhìn về phía thân ảnh cao lớn kia.
Mặc dù mục tiêu của cô ta là Mạc Tuân nhưng đối với dạng trâm anh thế phiệt như Có Dạ Cần, cô ta cũng rất thích.
Huống hồ Mạc Tuân vì Lê Hương mà đánh thẳng vào mặt cô ta như thế, cô ta đã trở thành trò cười cho nhóm danh viện Hải Thành, bây giờ giữa ba người lại được Cố Dạ Cần thì tuyệt đối thỏa mãn được hư vinh to lớn của cô ta.
Coi như không có Mạc Tuân, thì cô ta vẫn còn Cố Dạ Cần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên cũng đỏ lên: “Dạ Cẩn…”
Lúc này Diệp Linh ở phía đối diện huýt sáo một tiếng: “Xem ra người trong lòng của anh vẫn là đệ nhất hạng viện Lê Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền, cô thật đáng thương.”
Hoắc Tuyền bị khinh bỉ sắc mặt càng khó coi hơn, hung hăng trợn mắt lườm Diệp Linh một cái.
Nhưng rất nhanh, Cố Dạ Cẩn lại đi qua người Lê Nghiên Nghiên, khômg có ý dừng lại.
Khuôn mặt đang đỏ ửng của Lê Nghiên Nghiên trầm xuống thì ra Cố Dạ Cần không phải muốn hôn cô ta.
Có Dạ Cần đi thẳng tới chỗ Diệp Linh.
Móng tay Lê Nghiên Nghiên cắm chặt vào lòng bàn tay, hôm nay cô ta liên tục bị vứt bỏ, trong lòng vô cùng oán hận.
Diệp Linh nhìn thấy Cố Dạ Cần bước tới, cô vừa định động đậy, Cố Dạ Cần đã sải bước tới một tay kéo lại cánh tay của cô, một tay giữ chặt sau gáy, hơi lạnh từ môi anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô.
Cố Dạ
Một màn này, giống như vô cùng quen thuộc.
Tựa như nhiều năm nay, Có Dạ Cần với Diệp Linh vẫn không hề thay đổi.
Anh vẫn giữ chặt đóa hoa kiều diễm dưới đôi cánh của mình, cố chấp chiếm làm của riêng. Diệp Linh định đưa tay đẩy anh ta, nhưng Cố Dạ Cẩn đã anh nhanh hơn một buông lỏng cô ra, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Các vị, mọi người cứ chơi đi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước.”
Cố Dạ Cần nói xong liền trực tiếp kéo Diệp Linh rời đi.
Sức lực của Có Dạ Cần rất lớn, Diệp Linh lảo đảo bị kéo đi theo: “Anh làm gì vậy, em tự đi được, buông em ra.
Có Dạ Cần lôi cô ra khỏi quán bar, mở cửa ghế phụ chiếc xe Maybach: “Tự mình đi vào hay cần anh giúp?”
Diệp Linh cũng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt lắm: “Không phiền tới anh, em tự vào được.”
Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế phụ.
Có Dạ Cần cũng ngồi vào xe, khởi động con Maybach màu bạc phi vút trên đường.
Diệp Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh túm mạnh tới mức đã hằn lên một vệt đỏ.
Ngắng đầu lên mới phát hiện không phải đường tới Túy Ngọc Lâu, cô mới vội vàng quay sang hỏi Cố Dạ Cần: “Anh dẫn em đi đâu đấy, em muốn về Túy Ngọc Lâu.”