Chương 184:
Anh không biết mình đang nói cho Cố phu nhân nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe nữa.
Cuối cùng, Cố phu nhân vẫn xót con trai mình, bà xoa đầu Có Dạ Cẩn: “Dạ Cần, vậy mẹ về trước, mẹ không muốn ép con, con lớn rồi, có suy nghĩ của mình, lần này, Diệp Linh về, mong là con sẽ xử lý tốt.”
Bảo tiêu áo đen đi tới, đẩy Cô phu nhân đi.
Cố Dạ Cẩn đứng ở phòng khách một lát, sau đó ngước nhìn căn phòng trên tầng.
Cánh cửa phòng đóng chặt.
Cố Dạ Cần đi lên tầng, mở cửa phòng, trong phòng không một bóng người.
Không thấy Diệp Linh đâu.
Cô đi đâu rồi?
Cánh cửa này vẫn luôn đóng, cô ra ngoài kiểu gì?
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn tối lại, nhanh chóng đi về phía ban công, cửa sổ ban công mở toang, mặt cỏ bên dưới có vết dập ngã.
Cô nhảy xuống từ ban công tầng hai!
Giữa mày anh tuần của Cố Dạ Cẩn phủ đầu sương lạnh, anh lấy điện thoại ra gọi điện, người đã đi xuống tầng, càm chìa khóa xe ra khỏi cửa biệt thự.
Điện thoại Diệp Linh không gọi được, luôn truyền tới giọng nữ máy móc nói: “Xin lỗi, só điện thoại đang gọi không có người nhận…”
Khóe mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, mấy năm nay, cô thật sự thay đổi rất nhiều, từ ngoan ngoãn nhẹ nhàng trở nên lộng lẫy gai góc, rõ ràng là cô rất sợ đau, bây giờ lại có thể nhảy xuống từ ban công cao như vậy.
Cô đi đâu rồi?
Cánh cửa này vẫn luôn đóng, cô ra ngoài kiểu gì?
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn tối lại, nhanh chóng đi về phía ban
Cô nhảy xuống từ ban công tầng hai Giữa mày anh tuần của Cố Dạ Cẩn phủ đầu sương lạnh, anh lấy điện thoại ra gọi điện, người đã đi xuống tầng, cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa biệt thự.
Điện thoại Diệp Linh không gọi được, luôn truyền tới giọng nữ máy móc nói: “Xin lỗi, số điện thoại đang gọi không có người nhận…”
Khóe mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, mấy năm nay, cô thật sự thay đổi rất nhiều, từ ngoan ngoãn nhẹ nhàng trở nên lộng lẫy gai góc, rõ ràng là cô rất sợ đau, bây giờ lại có thể nhảy xuống từ ban công cao như vậy.
Lúc này, giọt mưa lạnh băng đập vào tay anh, trời mưa.
Mưa rất to, người đi đường đều mở ô, vội vàng chạy về nhà.
Diệp Linh khập khếnh đi trên đường cái, đùi cô ngã chảy máu, máu tươi chảy dọc theo làn da trắng nõn của cô, cuối cùng rơi xuống vũng nước trên đất.
Quân áo trên người cô ướt đẫm, vừa đau vừa lạnh, như con gà rơi vào nồi canh.
Diệp Linh đi không nổi nữa, chắc hẳn đã đi xa rồi, cô ngồi xuống bồn hoa nhỏ, co gối, chậm rãi ôm lấy bản thân mình.
Ngay khi cô vừa bước chân vào Có gia, cô đã có thể nghe thấy tiếng cãi cọ không ngừng nghỉ của bác gái Cố và bác gái Có.